0825 Book Premiere Of The Noble Wilds-17FEB2008 Taipei, Formosa Vấn: Thưa Sư Phụ, bản thân con đã đọc quyển sách này, và có một đoạn con rất thích là câu chuyện cuối cùng về con dê tên Boo. Tất cả mọi chuyện, con dê đi xuống như thế nào và Ngài đã giúp đỡ con dê ra sao. Xin Ngài nói thêm về câu chuyện này. Sư Phụ: Được, dĩ nhiên. Chuyện như thế nầy: Con dê đã ở đó một thời gian rất lâu theo lời nó nói. Nó đã bị lạc đàn đã 2 tuần rồi. Và nó đã ở trong cái hào mà không có gì để ăn. Bởi gì cái hào không có cỏ chung quanh và nó cố gắng leo lên nhưng không được. Khi tôi thấy nó, thì nó rất gầy, rất ốm, khác nước, đói và yếu ớt. Nó không di chuyển được nhiều. Nên chúng tôi cho nó thức ăn và nước, ngay cả bột ngô nướng nó ăn hết sạch. Khi mấy con chó tìm thấy nó, chúng nói với nhũng thị giả thì họ cho thức ăn cho nó rồi họ báo cho tôi biết. Tôi liền chạy ra, trước đó tôi cảm thấy bồn chồn, khi chúng tôi mới đến. Nhưng bởi vì tôi có rất nhiều việc phải lo nên tôi không nhìn ra sau vườn. Đầu óc tôi không nghĩ đến nơi đó. Rồi sáng hôm sau tôi ra ngay, Chúng tôi cho nó cỏ và rau cải và nó ăn hết sạch. Rồi chúng tôi kéo cô dê ra. Nó nói với tôi nó có con cái. Có một người chồng tên Roe và nó muốn trở về với gia đình. Tôi nói dĩ nhiên chúng tôi sẽ sắp sếp việc này. Sau đó chúng tôi gọi đi khắp nơi xem ai là chủ của con dê. Cuối cùng, người chủ đã đến. Nó cũng không muốn đi. Lý do nó không muốn đi là vì nó lo cho anh chị em. Nó sợ là, tôi rất tiếc phải nói rõ điều này. Hãy chuẩn bị, rất kinh ngạc. Nó sợ người chủ sẽ ăn thịt con cái của nó và đó là tại sao nó bỏ đi. Đó là tại sao nó đến với tôi. Nó biết tôi có thể can thiệp để cứu con cái và gia đình nó. Tôi có xen vào vì tôi hỏi người chủ: Ông sẽ làm gì với những con dê nầy? Và ông ta nói với tôi. Ông thích thú vật nên ông nuôi chúng. Ông đem chúng về từ nơi hoang dã và nuôi chúng ở ngoài đồng cỏ gần núi. Tôi nói như thế thì rất tốt, nhưng chỉ có vậy thôi sao? Ông không ăn thịt chúng phải không? Ông nói thỉnh thoảng thôi. Tôi nói: Chúa ơi, tại sao ông làm vậy. Ông sẽ ăn thịt chúng à. Ông nói không, ông chỉ ăn thịt những con nhỏ thôi. Đó là những con dê con. Tôi nói: Xin ông đừng làm vậy. Ông hỏi: Còn bà thì sao? Bà có ăn thịt không? Tôi nói: Không, tôi nuôi rất nhiều thú nhưng tôi không ăn thịt thú, đặc biệt là thú của tôi. Và ông gật đầu. Tôi nói: Được, cho tôi biết, xin làm ơn hứa với tôi một điều. Ít nhất ông không ăn thịt nó và anh em gia đình của nó. Ít nhất là để chúng sống. Ông có hứa như vậy không? Ông nói: Tôi xin hứa. Và ông bắt tay tôi. Con dê thở một hơi dài kêu lên: Eh! Eh , tương tự như vậy. Tôi nói với ông: Con dê nó cảm ơn ông đã giữ mạng sống của nó và của gia đình nó. Chuyện là như vậy. Sau đó ông dẫn nó đi, ông cố gắng đẩy nó xuống núi. Và nó không muốn đi. Tôi nói: Xin đừng đẩy nó, nó đang mang thai và sinh đôi để chúng tôi đưa nó đi. Khi về đến nhà ông hãy cho nó nghĩ. Đừng bắt nó đi bộ. Sau đó ông dẫn nó đến bác sĩ thu y. Vì tôi đưa ông một số tiền để chắc chắn ông sẽ làm vậy. Vì ông cụ nói là không cần, tại sao phải tốn tiền. Tôi nói rằng đây là tiền của tôi. Ông đúng lo. Sáng hôm sau, ông dẫn nó đến bác sĩ thu y và bác sĩ nổi going y như vậy: Như là hãy để nó nghĩ cùng với bầy của nó và đừng để nó đi bộ xa quá. Đó là lý do nó muốn đến tìm tôi vì nó biết tôi có thể giúp cứu con của nó khỏi bị ăn thịt.
0 Comments
813-2_aulacese0813-2 Restoring the Planet Through Constructive Work P2of2-24,25DEC2007 Câu chuyện này nói về vua Janah và cách ông đạt được chân trí huệ Trong thánh kinh nói rằng: Đừng để kho tàng ở trần gian, nơi bị sâu bọ, rỉ sét phá hoại và trộm cướp có thể xông vào ăn cắp, mà hãy cất cho mình kho tàng trên Thiên Đàng nơi mà không sâu bọ, rỉ sét nào có thể phá hoại và nơi mà trộm cướp không thể xông vào trộm cắp. Vì của cái của mình ở chỗ nào là tâm mình ở chỗ đó. Thì đây là một người có rất nhiều của cải. Ai có của nhiều hơn vua đâu? Đây là một ông vua của một quốc gia rộng lớn. Cái gì ông cũng có. Nhưng trong lòng ông rất cô đơn, vô cùng trống trải. Với tất cả của cải mà ông có, ông vẫn thiếu thốn trong lòng. Với tất cả thức ăn mà ông ăn, vẫn thấy dạ dầy trống. Cho nên ông rất nóng lòng muốn biết chân lý của vũ trụ nhưng ông không biết ai để mà hỏi. Ông sai thuộc cấp đem ra 1000 con bò và có lẽ khoảng 20 ngàn mỹ kim cột vào sừng của mỗi con bò rồi đi khắp phố phường cho mọi người thấy, nói rằng vua Janah sẽ tặng tất cả những con bò này và tiến trên sừng của những con bò này cho ai có thể truyền cho ông chân lý, sự hiểu biết của vũ trụ. Lúc đầu, ý của ông là ngay cả người nào thắng tranh luận về kinh điển tâm linh thì người đó sẽ được tất cả những con bò này và cả tiền nữa. Thế là nhiều học giả tụ họp tại cung điện của nhà vua ráng tranh luận hơn thua để mà lấy bò. Kéo dài được một tháng, không có gì nhiều xảy ra, nhà vua cảm thấy chán ngấy, không muốn nghe mấy thứ bá láp đó nữa. Sau đó ông hứa cho một ngàn con bò nữa tặng người nào cho ông chân trí huệ. Rồi có một nhà tu, một học giả tên là Yagyavakya là một học giả rất nổi danh và là một nhà tu rất có tiếng. Ông có thể giải nghĩa tất cả kinh điển có thời bây giờ, nhưng không thể truyền cho nhà vua chân trí huệ. Thế là sau biết bao nhiêu bàn luận, bao nhiêu sự hiểu biết khó khăn trong sách vở, nhà vua vô cùng thất vọng, mệt mỏi, gần bỏ cuộc rồi. Nhưng ông vẫn ráng cố gắng. Ông ra lệnh cho quần thần xây một ngai vàng tuyệt đẹp bằng vàng, trát kim cương, hồng ngọc, đủ thứ loại đá quý. Rồi tuyên bố mời tất cả những người thánh thiện vào triều. Ông tuyên bố với họ rằng: Người nào truyền được cho ông chân trí huệ sẽ được ngồi trên ngai vàng đó và ông sẽ tặng hết vương quốc. Nhưng tất cả những người thánh thiện đều nói với vua rằng: Cái thứ chân trí huệ nầy muốn có thì phải học hành gian khổ, không như nước trái cây mà mình có thể pha theo ý mình. Thành ra không ai làm được gì hết. Cho tới một hôm, một ông khác, một hiền giả, một thánh nhân tên là Ashtavakra, mặt mũi xấu xí, lưng gù, chột mắt, không đi thẳng được. Đi khập khểnh. Nhưng ông vào cung điện và lần mò bước thẳng đến ngai vàng, và ngồi trên đó. Ông tuyên bố rằng: Ông có thể truyền trí huệ đó cho nhà vua. Ông giải thích cho tất cả mọi người. Kể cả vua và những người thánh thiện đó rằng ông rất hổ thẹn với tất cả những nhân vật thánh thiện này là họ đã không truyền được trí huệ cho vua được. Thật nhục nhã. Nhưng tất cả những người thánh thiện kia thấy ông họ cười. Ông bèn nói: Các ngươi nhìn thể xác mà không thấy linh hồn. Rồi quay sang nhà vua ông nói: Ngài có muốn chân trí huệ không? Vua trả lời: Tôi muốn, thưa ngài, xin truyền cho tôi. Nghe xong vị thánh gù nói: Nhưng thưa hoàng thượng, tuy nhiên vẫn phải trả một cái giá, Anh có cho không? Vua nói: Tôi sẵn sàn cho ngài bất cứ gì trong khả năng của tôi. Vị thánh hiền nói: Tôi sẽ không đòi cái gì ngoài khả năng của anh, tôi chỉ muốn anh ba thứ: Tôi muốn tâm của anh. Tôi muốn thân thể của anh. Và tôi muốn sự giàu sang của anh. Vua Janak nghĩ một chút rồi nói: Ngài có thể lấy hết. Vị thánh nói với nhà vua: tôi báo cho anh hay, anh hãy nghĩ lại kỹ đi. Lần này nhà vua mau mắn đáp: Tôi đã nghĩ rồi. -Anh có chắc không? -Tôi chắc Ông gù nói: Nghe đây, ông đã cho tôi tâm trí của ông, thân thể của ông và của cái của ông, tôi giờ coi như tôi là chủ những cái này. Tôi ra lệnh cho ông ra ngồi chỗ đống giầy kia. Những đôi giày bên ngoài đó có mùi rất thúi. Cả cuộc họp rất yên lặng chờ. Nhà vua y lời đến ngồi chỗ đống giày không một chút ngại ngùng. Ashtavakra thấy nhà vua đã mất tính tự cao, một vấn để lớn trong phát triển tâm linh. Ashtavakra nói: Sự giầu sang nay là của ta, đừng có bám vào nó làm gì, không phải của anh nữa. Trước khi ông Ashtavakra nói ông vua vẫn còn thỉnh thoảng nghĩ tới sự giàu sang. địa vị của mình, nhưng khi ông Ashtavakra nói xong thì đầu óc ông trở nên trầm tĩnh, không còn nghĩ tới nửa. Ông hỏi nhà vua: Anh đang ở đâu? Vua trả lời: Tôi ở đây. Vị thánh nói: Tâm trí anh là của ta. Không được nghĩ bậy Khi vua Janak tuân theo và kéo tất cả sức chú ý của ông từ bên ngoài từ thân thể lên tuốt trên mắt. Vị thánh với lực lượng tâm linh lập tức mở huệ nhãn của ông. Kết quả là linh hồn nhà vua lên cảnh giới cao. Ashtavakra gọi ông mấy lần nhưng ông vua đã chìm đắm trong chân trí huệ và niềm hỷ lạc bên trong. Vua đang nhập định. Sau đó Ashtavakra mang vua trở về thân thể, sau đó ông hỏi vua: Anh đã đạt được chân trí huệ mà anh yêu cầu chưa? Vua trả lời: Tôi đã đạt được rồi. Nó vô vùng hỷ lạc, vĩ đại, huy hoàng hơn là tôi có thể tưởng tượng. Vị thánh nói với vua: Thật ra ta chẳng cần thân thể của anh, tâm trí và sự giàu có của anh. Anh có thể lấy lại. Ta trả hết cho anh. Nhưng anh phải như một quản gia, hãy thay mặt tôi dùng mấy thứ này một cách khôn ngoan. Nhớ từ bỏ thế giới và của cải trần gian anh đã được món quà chân trí huệ vô giá, Thánh Từ của Thượng Đế. Từ nay trở đi anh sẽ không còn ham hạnh phúc giàu sang trong trần gian vô thường này, nhưng anh chỉ ham tình thương Thượng Đế và niềm phúc lạc trong sự hiện diện của Ngài. 3 anh em và vua Solomon King Solomon and the Three Brothers, Part 1 of 4, Mar. 25, 2022 Ngày xưa, có ba anh em nhà kia lên kinh đô để học kinh Torah. Torah là thánh kinh của người Do Thái. Họ học với vua Solomon. Solomon không chỉ là vua, Ngài còn là một vị Minh Sư bởi vì Ngài sáng suốt và có trí huệ và đã khai ngộ. Thời đó, có lẽ con người chưa có những máy in nầy hoặc họ chưa khám phá hoặc phát minh ra những máy in bảng đồ. Họ dùng gỗ để khắc chữ rồi cứ thế in ra thành nhiều sách. Nên vào những thời đó, để học được điều gì thì phải đến gặp một chuyên gia mà có thư viện của riêng họ, hoặc loại sách đó, Vào những thời đó có một cuốn sách cho riêng mình là cả một gia tài. Có 3 anh em nhà kia đi suốt con đường từ nơi họ sống lên kinh đô để học kinh Torah. Và họ ở bên nhà vua suốt 13 năm. Một ngày nọ 3 người họ, ngồi lại nói chuyện với nhau. Một người nói: “Chúng ta đang làm gì ở đây vậy, mà này, chúng ta đã rời nhà mình bỏ đi để lại mọi thứ để đến đây chỉ để học lề luật. Thế mà cho đến nay đã 13 năm trôi qua mà chúng ta thật sự vẫn chưa học được gì cả. Vậy có lẽ chúng ta nên từ giã nơi này rồi quay về nhà.” Tất cả họ đều nghĩ như vậy. Sau đó, họ đi vào để bày tỏ ý kiến và mong muốn của họ với vua. - ‘Tâu bệ hạ, chúng thần muốn đến bái biệt bệ hạ để quay về nhà.’ Lập tức vua ra lệnh quan tổng quản mang ra 300 nén vàng và vua nói với 3 anh em: “Được bây giờ các khanh có thể chọn hoặc là được ta dạy các khanh 3 điều khôn ngoan hoặc là được ban cho mỗi khanh 100 nén vàng.” Nghe vậy 3 người bàn tính với nhau ngay tại đó rồi họ chọn vàng. Sau đó, họ chào từ biệt nhà vua rồi rời đi. Sau khi cả ba người rời khỏi kinh thành một khoảng đường có lẽ khoảng 4 cây số, tự nhiên người em út nói: “Chúng ta đang làm gì đây? Chúng ta đến đây vì vàng hay vì kinh Torah. Em có chuyện muốn nói với 2 anh. Em đề nghị chúng ta quay trở lại và trả lại vàng và hãy học nơi vua những điều khôn ngoan.” Hai người anh nói: “Nếu em muốn trả lại vàng thì em cứ trả, nhưng hai anh sẽ không buông bỏ số vàng của mình.” Vì vậy cả hai người họ tiếp tục đi. Và người em thì trở lại gặp vua Solomon và tâu với vua: “Tâu bệ hạ, khi thần đến nơi đây thì thứ mà thần tìm kiếm không phải là vàng. Đó không phải là mục đích ưu tiên. Xin bệ hạ nhận lại vàng và dạy cho thần ba điều không ngoan.” Vì vậy, vua Salomon nói: “Con trai của ta, đây là ba điều khôn ngoan ta sẽ dạy cho con.” Điều thứ nhất, khi du hành, hãy luôn lên đường lúc rạng sáng, rồi vào ban đêm, con nên dựng trại lại nghĩ trước khi trời tối. Điều thứ hai Nếu con gặp con sông ngập nước đừng bao giờ cố gắng băng qua. Chờ cho đến khi nước rút. Điều thứ 3 là đừng bao giờ nói cho phụ nữ biết điều bí mật nào, kể cả vợ của mình. Sau đó người em út nói lời chào với nhà vua và lên lưng ngựa phi nước đại đuổi theo 2 người anh. Khi cậu nhìn thấy họ. Hai người anh hỏi cậu: “Em đã học được gì?” Người em út trả lời: “Em đã học được những gì em muốn học.” Ba người họ tiếp tục cuộc hành trình. Khi trời đã gần xế chiều, họ đều thấy rằng ở nơi này rất tốt cho việc dựng trại. Người em út nói: “Chúng ta hãy nghỉ qua đêm ở đây. Rồi để sáng mai hãy lên đường, hai anh thấy đó nơi này có nước có củi để nhóm lửa và có nhiều cỏ cho ngựa chúng ta ăn.” Hai người anh cười mỉa mai và nói với cậu: “Em nói như thằng khùng vậy, kể từ lúc em buông bỏ số vàng đó chỉ để mua ba điều khôn ngoan gì đó của vua Solomon, hai anh chẳng hiểu em là ai nữa, và điều gì đã xảy ra với em. Tại sao phải nghĩ ở đây, khi chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi. Có thể còn tám dặm nữa chúng ta sẽ tới nhà.” Nghe vậy người em nói: “Nếu hai anh muốn vậy, thì hai anh có thể đi. Em không thể ngăn cản hai anh nhưng em thì ở lại đây.” Thế là hai người anh tiếp tục đi. Còn người em thì dựng lều ở lại nghĩ. Cậu nhóm lửa nấu thức ăn rồi ngủ yên giấc. Hai người anh tiếp tục đi và thỉnh lình trời tối đen như mực. Họ không thấy gì cả. Rồi một cơn bão tuyết tới. Làm cả hai phải chết vì lạnh. Khi trời rạng sáng, người em út thức dậy, leo lên ngựa và lên đường. Nhưng cậu chỉ tìm thấy thi thể của 2 người anh. Người em khóc lóc thảm thiết. Sau đó cậu đào một cái hố lớn để chôn 2 cái xác. Cậu lấy vàng của 2 người anh rồi tiếp tục lên đường. Chẳng mấy chốc mặt trời ló dạng và tuyết bắt đầu tan nên khiến con sông trước mặt cậu nước dâng lên cao. Thấy vậy cậu ở lại đó và đợi cho nước rút xuống. Trong khi chờ đợi, cậu thấy nhiều nhân công của vua Solomon đi về phía cậu cùng hai con ngựa trên lưng thồ rất nhiều vàng. Họ hỏi cậu: “Sao anh không sang sông?” Cậu trả lời là hiện giờ nước lên cao quá, tràn bờ nên chưa qua được. Hai nhân công của vua Solomon nghe vậy, nhưng họ không lưu tâm. Họ tìm mọi cách để qua sông, và rồi họ bị nước cuốn trôi và chết đuối. Người em cứ chờ cho đến khi nước rút mới qua sông rồi cậu lượm được số vàng đó. Và sau đó thì cậu về đến nhà. Vợ của hai người anh nghe tin cậu em về nên đến thăm cậu và hỏi tin tức về chồng họ. Cậu không nỡ cho họ biết sự thật nên nói rằng hai người anh vẫn còn ở lại với nhà vua để tiếp tục học. Sau đó, cậu lo công việc làm ăn của mình. Cậu mua một số ruộng nương, nhà cửa. Một lần nọ, vợ cậu tò mò hỏi: “Anh làm sao mà có được nhiều vàng như vậy?” Cậu liền tát vào mặt vợ mình và nói: “Không phải chuyện của em.” Nhưng nhiều lần khác cô vẫn tiếp tục nịnh chồng và lại hỏi nữa. Nên cuối cùng cậu không nhịn nổi nên kể hết cho vợ nghe. Rồi một ngày kia, hai vợ chồng cãi nhau. Người vợ la lớn: “Anh giết cả 2 người anh của anh, có ngày chắc anh sẽ giết cả tôi nữa.” Hai người chị dâu nghe được như vậy, nên bèn lên gặp vua và tâu với vua. Cho nên nhà vua ra lệnh bắt người em út để xử tử cậu về tội giết người cướp của. Nhưng trước khi bị xử tử cậu xin được bẩm báo cho nhà vua một việc. Họ đã ưng thuận và cho cậu gặp vua. Cậu cúi đầu và tâu với vua rằng: “Trước đây thần có 3 anh em đến đây để học kinh Torah với Ngài. Thần là người em út đã trả lại vàng và được Ngài đích thân chỉ dạy 3 điều khôn ngoan.” Nghe vậy nhà vua hiểu hết mọi sự đã xảy ra. Nhà vua nói: “Đừng sợ, số vàng mà cậu đã lấy được của hai người anh và của những người nhân công của ta là của cậu. Khanh có thể giữ hết. Bây giờ khanh hãy về nhà và tận hưởng.” Vua Salomon từng nói: “Học được khôn ngoan còn quý hơn vàng.” Hết 1834-AJAR-Watermelon-p2o2-2m Có một anh chàng bình thường, nghèo và được ông vua nhận nuôi ở xứ Việt Nam. Dĩ nhiên sau khi được nhà vua nhận nuôi, chàng sống như một hoàng tử. Nhiều người đã nói là anh ta quả thật may mắn, anh ta có tất mọi thứ anh ta muốn. Và anh ta trả lời rằng: “Ta cảm tạ Trời đất vì tất cả. Ông Trời là đấng ban cho ta. Ông Trời ban cho ta tất cả mọi thứ.” Ông vua tình cờ nghe được điều đó. Ngài vô cùng giận dữ: “Ngươi thật là một kẻ vô ơn! Trẫm là vua, trẫm ban cho người tất cả mọi thứ xa hoa này, sự giàu sang, lợi lộc và một thê tử tốt, nhưng ngươi lại cảm ơn ông Trời, thay vì cảm ơn trẫm? Ông Trời là ai? Ngươi đã gặp ông ta bao giờ chưa? Ông ta đã ban cho ngươi thứ gì chưa?” - Xin thứ lỗi cho nhi thần, phụ hoàng, nhưng ngay cả của cải và quyền lực của ngài cũng là do Trời đất ban cho. Tất cả chúng ta đều chịu ơn Trời đất. Nhà vua thậm chí còn giận dữ hơn nữa nói: “A, nhà ngươi vẫn không hối hận, nên ta sẽ cho ngươi thấy ai mới là người thật sự đã ban ơn. Giờ ngươi và thê tử của ngươi sẽ bị đầy ra một hòn đảo hẻo lánh, khô cằn. Để xem ông Trời của ngươi sẽ khiến ngươi sống sót như thế nào.” Nói và làm. Họ bị đưa lên một con thuyền nhỏ với một ít vật dụng để sống sót có thể dùng trong vài tháng. Rồi chàng cũng ra khơi với vợ mình. Cả hai đến nơi. Và một tháng sau, thì lương thực đã cạn. Người vợ nói: “Chàng ơi, không phải vì thiếp không tin chàng, nhưng chúng ta đang sắp chết vì không có lương thực rồi.” Anh nói: “Đừng lo, ông Trời đã sanh ra chúng ta, Trời đã ban cho chúng ta sự sống đến giờ. Ngài sẽ tiếp tục ban cho chúng ta nữa.” Thế là họ cứ ngồi đó thiền và có điều gì đó xảy ra. Một chú chim màu đen, và rồi vài con chim nữa và cả một bầy chim đang ăn thứ gì đó không xa chỗ của họ. Trái gì mà có màu xanh bên ngoài và đỏ bên trong và có hạt mầu đen. Nên họ đến đó để xem quả gì của bầy chim để lại. Họ nếm thử và thấy ngon quá. Thế là họ đi tìm nguồn gốc của những cây này. Thế là họ đã sống sót, không còn lo ngại nữa. Và họ rất đỗi vui mừng. Cô vợ nói: “Mình nên chia sẻ trái này với mọi người ăn thử.” Thế là họ vẻ bản đồ trên những chiếc là dưa hấu nhét vào trong quả dưa và thả trôi xuống sông để cho tàu thuyền có nhặt được biết nơi họ ở mà tìm đến. Họ thả nhiều trái đưa hấu như vậy xuống biển để cho trôi đi khắp nơi. Không lâu sau đó, một số thương nhân buôn bán bằng đường biển nhặt được vài trái. Họ cắt ra và thấy tín hiệu bên trong. Họ ăn thử và họ rất thích. Cho nên những người này, tìm đường đến hòn đảo để hái những trái này. Nhân tiện vì người ta đến đó, họ vừa có dưa hấu ăn vừa giao thương, vật phẩm, nhu yếu phẩm. Những gì cặp vợ chồng này cần thì họ mang đến để đổi dưa hấu. Vì đây là một loại trái cây rất hiếm thời đó. Cho nên họ trả rất nhiều tiền, và hiện vật. Chẳng bao lâu sau, đảo này trở nên một trung tâm thương mại lớn. Một ngày nọ vua cũng được nếm thử trái này. Ông cảm thấy rất thích ăn quả dưa hấu, nên đòi có thêm nữa. Nhưng họ nói cần phải đợi một tuần nữa mới có thuyên chở về trái dưa này. Ông vua hỏi: “Đảo nào mà có trái nầy vậy?” Họ trả lời: “Đó là hòn đảo mà bệ hạ đã đày hoàng tử ra đó ở cách vài năm trước đây.” Nên ông vua đã nhớ lại. Và gần đây ông đã nhớ họ thật nhiều, và cảm thấy buồn, hối hận về sự giận dữ của mình. Ông nói: Ta nghĩ là họ nói đúng. Ông Trời là đấng duy nhất đã ban cho. Ta đã làm được gì nếu không nhờ Trời Phật. Ta sẽ triệu họ về. Cho nên nhờ loại trái cây này, cha con được đoàn tụ. Và đó là thời gian rất hạnh phúc. Và dĩ nhiên cặp vợ chồng đã đem về rất nhiều quả dưa hấu làm quà cho nhà vua và cả triều đình. Họ cũng mang giống dưa về trồng. Và kể từ đó ta có quả dưa hấu này. Và mỗi lần ăn dưa ta nên nhớ đến Thượng Đế. Hết 781_aulacese Always Keep a Pure and Contented Heart Ông lão hỏi: Người đã hại cô gái đó và làm nàng sợ hải phải không? Đi tìm người tên như vậy, ở ngôi làng tên như vậy, chính là anh ta. Lúc đó người tên như vậy nghe nói quan quân đang đến bắt anh ta. Anh sợ hãi và bỏ chạy nên họ không bắt được. Nhưng anh bỏ lại căn nhà và rất nhiều đồ đạc. Ông quan nói: Dù họ không bắt được anh ta, họ cũng phải lấy của cải của anh ta đem bán, ít nhất cũng báo thù được cho người thiếu nữ. Tuy nhiên, sau khi thiếu nữ đó đã hồi phục và lương y đã chăm sóc chu đáo cho nàng, nàng vẫn u sầu. Ngày nào cũng chau mày mặt mày dài ra. Không ăn uống gì cả. Mẹ nàng cứ hỏi tại sao. Cuối cùng nàng thú nhận là nàng không quên được anh chàng thanh niên đã cứu nàng. Người mẹ bèn kể lại cho cha nghe. Người cha nói; “Chúng ta làm sao đây, anh ta nghèo quá không xứng với con gái của mình.” Sau đó người mẹ nói: “Vậy thì đừng bán mấy căn nhà đó. Cho anh ta đi. Cho anh ta tài sản đó thì anh ta biến thành giàu có, thì anh ta sẽ xứng đôi.” Rồi họ làm theo lời bà ta. Họ mời thanh niên đó đến và nói về dự tính của họ. Anh học trò vô cùng sung sướng. Dĩ nhiên anh ta cũng rất thích cô gái đó. Nhưng không dám mơ tưởng. Về sau, họ thành hôn. Rồi họ dọn vào nhà của kẻ xấu xa trước, rồi sống cuộc đời giàu sang, hạnh phúc. Một hôm anh thư sinh ra ngoài chơi, anh đi dạo trong vườn, và vấp phải một cục đá lớn. Anh nhặt lên và vứt nó đi. Anh sợ vợ cũng sẽ vấp phải cục đá đó. Bỗng nhiên anh thấy một cái rương thật lớn bên dưới. Một cái rương bằng đồng. Anh đào nó lên và mang vô nhà. Cái rương rất nặng, anh phải nhờ có người giúp khiêng vào nhà cho vợ xem. Sau đó hai người mở ra xem có gì bên trong. Ah! Có rất nhiều châu báu và trang sức quý giá. Dường như người kia đã dùng phép thuật đánh cắp, hay lường gạt nhiều của cái của người khác. Chàng thư sinh nói với vợ: “Đồ này chắc là của gã kia đã gạt của người ta, chúng ta nên báo cáo cho cha. Thế là anh mang cho cha xem. Người cha vui vẻ nói: “Con thành thật như vậy cha rất hài lòng. Nhưng mình không biết đồ này là của ai, hay thuộc về ai vì người đó đã thu thập mấy chục năm, con cứ giữ lấy để dùng cho con.” Rồi anh mang về và còn giầu hơn nữa. Rồi anh nhớ lại ông lão kia và đi tìm ông ta. Anh kể cho ông nghe và cảm ơn ông. Anh nói với ông lão rằng: “Bây giờ ông có thể lấy hết, thích gì ông cứ lấy.” Ông lão cười nói: “Lão già rồi, không cần nhiều. Lão không muốn gì hết.” Nhưng anh trai trẻ đó cứ năn nỉ: “Ít nhất cũng lấy một viên ngọc quý, một viên kim cương.” Ông lão chỉ muốn con chim bị bắn rớt xuống đất, mà chàng thanh niên đã giữ làm kỷ niệm. Sau đó chàng trao lại cho ông lão, vậy thôi. Rồi hai người sống trăm năm hạnh phúc. Hết 781_aulacese Always Keep a Pure and Contented Heart Con chim cứ bay đi. nàng sợ quá, bay thật là cao. Con chim cứ bay và nàng không biết làm sao. Rồi đột nhiên một viên đạn hay gì đó, từ dưới đất bắn lên, trúng bụng con chim. Xuyên vô bụng làm hư máy bên trong. Con chim thình lình rơi xuống. Không rơi đâu khác mà rơi ngay trước nhà anh thư sinh nghèo đó. Anh thư sinh nghèo rất hoảng sợ khi nghe một tiếng động lớn như vậy. Không biết là chuyện gì, sau khi hoàn hồn, anh chỉ thấy đó là một con chim lông đỏ và xanh. Con chim rơi xuống trước mặt anh vỡ tan tành. Anh cũng thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng mặt nàng tái xanh, mắt nhắm nghiền như chết. Anh đi lấy một chậu nước, vẩy nước lạnh lên mặt cô. Ngay lúc đó thiếu nữ tỉnh dậy, thấy anh ta nàng càng thêm sợ hãi. Chàng thư sinh nói: “Đừng sợ, tôi không có hại cô đâu, tôi muốn cứu cô. Xin cho biết chuyện gì đã xảy ra.” Nàng đáp rằng nàng không biết. Một con chim đến bắt nàng. Anh ta nói: “Con chim đã chết rồi. Nàng nhìn kìa, nó đã vỡ tan tành. Xin cho biết nhà cô ở đâu? Tôi có thể đi tìm cha mẹ cô đến đưa cô về.” Cô ta cho biết nhà ở đâu. Và ái nữ của người tên như vậy. Anh ta nói: “Ah! Nhà cô cũng không xa lắm. Bây giờ tôi sẽ chạy đến nhà cô báo cho gia đình cô biết để họ đến đưa cô về.” Thiếu nữ vẫn còn sợ quá nói: “Đừng đi, dừng để tôi một mình ở đây. Tôi sợ con chim sống dậy nó sẽ bắt tôi nữa.” Chàng thư sinh nói: “Thôi được, nếu cô sợ tôi sẽ ở bên cô. Tôi sẽ tìm người khác đi báo cho gia đình cô. được không?” Thiếu nữ bằng lòng. Sau đó anh ta đi tìm một người khác đi báo cho gia đình nàng. Một lúc sau, dĩ nhiên cha mẹ nàng chạy đến, cùng với tỳ nữ đưa nàng về. Họ sung sướng là ái nữ của họ đã về. Họ cũng mời người thanh niên đó đến nhà. Và anh ta đi theo nàng suốt đường về. Khi về đến nhà, vị quan lớn giàu có đó nói với anh; Nếu tôi thưởng tiền cho một người như anh thế nào anh cũng từ chối. Nhưng tôi thấy nhà anh cũ kỷ tồi tàn quá, hãy lấy một trăm lạng sửa nhà được không? Bình thường thì anh từ chối, nhưng họ nhất định cho, nên anh nhận số tiền đó và cảm ơn họ. Nhận tiền xong anh nhớ tới ông lão, tiên đoán về tương lai của anh. Thế là anh đến nhà ông lão và nói: Cháu có 100 lạng, cháu sẽ lấy một ít để sửa nhà phần còn lại cháu sẽ biếu ông. Ông lão nói: Không, không phải bây giờ, tôi không muốn lấy 100 lạng của anh. Về sau số tiền 100 lang này sẽ không có ý nghĩa gì với anh nữa. Lúc đó tôi sẽ nhận. Bây giờ về sửa nhà anh đi. Anh chàng mang số tiền đó về sửa nhà. Rồi sống mỗi ngày rất thoải mái. Tuy nhiên, vị quan lớn kia phái người đi khắp nơi tìm thủ phạm. Nhưng không tìm được vì không biết đó là ai. Họ bèn đến hỏi anh chàng thanh niên. Anh bèn đi hỏi ông lão xem có biết ai không: Ông biết nhiều người như vậy thì ông có biết thủ phạm đó là ai không?19.43 781_aulacese Always Keep a Pure and Contented Heart Có một thanh niên kia bữa nọ ra ngoài gặp một ông lão, ông đi đứng khó khăn, qua sông không được dễ dàng. Anh giúp ông cụ qua sông, giúp ông cụ cột dây giày rồi đưa ông cụ đi chỗ nào mà ông cụ cần đi. Sau đó, anh nói: Ái chà! Đáng tiếc là nhà cháu không có gì cho ông. Nhà cháu tồi tàn nên không muốn mời ông vào. Nhưng ông muốn vào nghỉ chân cũng được. Nhưng chưa có gì nhiều để mời ông ăn. Ông lão nhìn anh rồi nói: Ah! Anh giàu lắm mà, sau lại nói vậy? Anh là một người rất giàu có, là triệu phú. Chàng thanh niên rất đổi ngạc nhiên nói: Cháu không dám nói dối ông đâu. Gia đình cháu nghèo, ông không tin thì cứ vào xem. Ông lão nói: Tôi biết rồi. Căn nhà của chàng trẻ tuổi này thật sự tồi tàn đổ nát. Trời mưa thì nhà đột. Ông ta thấy nhà bếp lạnh tanh dường như lâu rồi không có nấu nướng gì. Đôi khi anh ra ngoài làm chút ít việc để đổi lấy thức ăn rồi về. Có khi không có ai cho việc làm, nên anh không có gì ăn. Anh nói với ông lão như vậy. Ông lão nói: Bây giờ thì như vậy, nhưng về sau anh sẽ giàu có và sẽ kết hôn với một người vợ rất đẹp. Chàng thanh niên nói: Cảm ơn về những lời chúc lành của ông, những điều đó cháu không dám mơ tưởng. Ông lão nói: Cứ nhớ lời tôi nói, mai sau khi anh giàu có, đừng quên thưởng cho tôi. Chàng thanh niên nói: Nhất định rồi. Rồi ông lão cáo biệt. Anh học trò tiếp tục cuộc sống như thường lệ. Có một thanh niên ở ngôi làng kế bên. Trước đó anh ta có học phép phù thủy. Anh học với một nhóm người. Về sau, nhóm đó giải tán. Và học trò đi nơi khác hết. Còn anh ta thì ở lại dùng phép thuật biến hóa cho người ta xem, Nhiều người thích nên anh ta kiếm được nhiều tiền, và trở nên giàu có. Ngày nọ, phu nhân của một vị quan lớn và con gái của họ cũng đến xem. Nàng thiếu nữ tuyệt vời và mẹ nàng cũng tới coi anh ta làm phép. Sau khi người thanh niên biểu diễn ảo thuật, thấy cô gái thì anh ta bị trúng sét ái tình. Anh ta tìm cách cưới nàng. Nhưng anh ta không muốn dùng đường lối chính đáng để cưới nàng mà chỉ muốn dùng lực phù thủy để chiếm hữu nàng. Anh ta trở về và không ra ngoài nữa. Anh ta làm một con chim bằng gỗ thật lớn rồi gắn lông lên nhiều mầu thật đẹp. Anh gắn một cái máy trong thân con chim nhân tạo này để cho nó bay được. Anh tính toán sao cho con chim có thể bay đến nhà thiếu nữ kia. Bỗng nhiên nó bay xa lên không trung, rồi mất hút. Con chim không bay nơi nào khác mà liều mạng bay đến nhà thiếu nữ kia rồi đáp xuống. Nó đáp xuống, nhìn cô thiếu nữ. Nàng vui quá, khi thấy một con chim rất lạ. Nàng chưa bao giờ thấy một con chim nào đẹp như vậy. Nàng chạy ra liền. Và con chim bắt nàng ngày sau đó. Nó dùng hai chân bắt nàng rồi bay vút lên không. Thiếu nữ thất kinh. Nhưng cũng phải bám vào chân con chim để khỏi rơi xuống. Còn tiếp Reign with Compassion and Consideration for All Sentient Beings, Part 2 of 5, Sep. 9, 2022 Ông lão cầm cái hộp về nhà và làm đúng y những gì quỷ nhỏ đã dặn. Ông mời tất cả bạn bè cùng hàng xóm đến nhà ăn tiệc. Nhưng ông không mời bà già xấu tánh, bởi vì ông thật sự không quen biết bà. Người phụ nữ đó chỉ tình cờ đến đó. Lý do là vậy. Nhưng ông lão không quen biết bà, cho nên ông không mời bà. Nhưng bà già xấu tánh biết được chuyện nên bà vẫn lén lén tới, đứng bên ngoài, ngó qua cửa sổ xem có chuyện gì xảy ra. Xem ông lão có gì để bà có thể ăn cắp nữa. Nhưng qua khe cửa sổ, bà không thấy gì cả, trên bàn chẳng có thức ăn, nước uống gì cả. Nhưng ông lão đặt cái hộp dò kẻ cắp ngay chính giữa bàn. Và ngay lập tức, cái hộp đó bắt đầu phát ra nhiều tiếng nhạc hay, ca hát và nhảy múa. Nó đi uốn lượn theo cách của nó tới thành cửa sổ. Rồi cái hộp nhảy lên đầu của bà xấu tánh đó và rồi ngồi yên trên đó. Từ bên trong cái hộp một vị thần nhảy ra, rất đen, rất to lớn. Tay ông cầm gậy và bắt đầu đánh bà già xấu tánh đó tới tấp. Cho tới khi bà bị bầm tím khắp mình mẩy và sau đó bà không chịu nổi nữa. Bà hét lên: “Ngừng lại, chính tôi là kẻ cắp. Tôi thừa nhận việc đó.” Thế là ông lão neo đơn nói: “Thừa nhận thôi chưa đủ. Bà phải trả lại đồ đã lấy cắp.” Rồi bà già xấu tánh làm theo lời ông lão. Nhưng bà không dừng lại ở đó. Bà đi tới yết kiến nhà vua và mách cho ông biết. Ba trình lên nhà vua như thế này: “Tâu bệ hạ ngài là vị vua nào vậy? Ngài làm vua mà không biết trong vương quốc của mình đang xảy ra chuyện gì.” Nhà vua hỏi bà: Bà có ý nói gì? Bà già thưa: Trong căn nhà đó ở con đường đó có một ông lão có nhiều vật thần thông. Mà chỉ có bệ hạ với tư cách là nhà vua mới xứng đáng là người sở hữu chúng. Tôi chắc chắn rằng chúng là báu vật của ngài bị người ta đánh cắp. Cho nên nhà vua sai cảnh vệ đến căn nhà đó bắt ông lão neo đơn tới hoàng cung. Ngoài ra mang theo hai cái bình và cái hộp dò kẻ cắp của ông nữa. Và rồi nhà vua chiếm dụng hết mấy thứ đó và ném ông lão neo đơn nghèo khổ vào ngục. Trpng lúc đó, nhà vua dùng cả hai cái bình và chúng biến hóa ra cho ông bất cứ gì ông muốn. Một ngày nọ, ông quyết định dùng tới cái hộp dò kẻ cắp. Ngay lập tức khi ông vua đặt cái hộp vào chính giữa bàn. Cái hộp bắt đầu phát ra tiếng nhạc, sau đó cất tiếng hát, và rồi nó bắt đầu múa uốn lượng xoay vòng. Và rồi cuối cùng cái hộp đó nhảy lên đỉnh đầu của nhà vua. Rồi một vị thần đen thui, tay cầm gậy từ bên trong hộp nhảy ra đánh nhà vua tới tấp và còn la lớn: “Chính nhà ngươi là kẻ lấy cắp hai cái bình của ông lão đáng thương.” Vừa đánh vừa là lớn như vậy không ngừng tay. Cho tới khi nhà vua ra lệnh thả ông ông lão đáng thương ra khỏi nhà giam và trả tài sản lại cho ông. Và rồi nhà vua yêu cầu chủ nhân của hai cái bình kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện. Ông lão nói rằng ông là một người già neo đơn, nghèo khổ, không có tài sản. Ông sống neo đơn nghèo khổ như thế nào. Nhưng rồi ông đã đánh rơi một hạt đậu xuống giếng và sau đó một con quỷ nhỏ xuất hiện. Ông kể lại đầu đuôi hết câu chuyện. Nhà vua cảm thấy rất thú vị khi nghe câu chuyện mà ông lão đã kể. Ngay lập tức nhà vua ra lệnh trừng trị bà già xấu tánh. Rồi cho cảnh vệ hộ tống ông lão về nhà. Từ đó về sau ông lão neo đơn sống rất thoải mái, hạnh phúc đến cuối đời. Hết Reign with Compassion and Consideration for All Sentient Beings, Part 2 of 5, Sep. 9, 2022 Đây là chuyện dân gian Do Thái tựa là: Ông lão neo đơn rớt hột đậu Ông lão đi về nhà, đóng của lại, vỗ bình mỗi một cái, thế là từ trong bình nhảy ra một vị thần, một vị thần đen thui như than từ ống khói của quý vị. Và vị thần đen thui này hỏi ông lão neo đơn: “Thưa ông chủ, bây giờ ông muốn tôi phục vụ ông gì đây?” Ông lão nói: “Ta muốn có nhiều thức ăn ngon. Và ta muốn có tiền mặt nữa.” Vị thần đen thui gật đầu và biến mất. Rồi sau đó, cái bình biến hóa ra rất nhiều thức ăn ngon, rất nhiều món ăn đẹp mắt và sau đó là rất nhiều đồng tiền vàng xuất hiện. Rồi ông lão neo đơn mang tất cả những thứ đó đi qua nhà hàng xóm, chiêu đãi họ ăn uống và sau đó phân phát tiền cho họ. Thấy vậy, bà già xấu tánh tự nhủ: Chắc chắn lão ta đã tìm được một cái gì đó còn tốt hơn cái mà ta ăn cắp. Ta sẽ lấy nó từ lão ta nữa. Bà già liền lén lén đi theo đến nhà ông lão rồi nấp ở một chỗ nào đó đợi thời cơ đến rồi bà ăn cắp luôn cái bình mới đó. Sau đó bà ta thay vào đó bằng một cái bình khác. Hôm sau, ông lão ở nhà một mình buồn chán, nên ông muốn thưởng thức cuộc sống mới. Ông muốn có nhiều tiền hơn nữa để tiêu xài và rồi ông muốn có thức ăn. Vì vậy ông vỗ bình một cái, nhưng không có gì xảy ra hết. Thấy vậy, ông lão bắt đầu nguyền rủa con quỷ nhỏ đáng thương: “A, ngươi chết sẽ không nhắm mắt. Còn như thế này nữa, ông giết mầy.” Rồi ông lại chạy thằng ra cái giếng la còn lớn hơn trước: “Trời ơi là trời! Hạt đậu của ta đâu rồi.” Sau đó dĩ nhiên nước trong lòng giếng xoay cuồn cuộn và kêu rào rào và rồi một con quỷ nhỏ trào lên nó hỏi: “Chuyện gì nữa đây? Ông làm tôi nhứt đầu quá.” Ông lão nói: “Bộ ngươi tưởng giởn mặt với ta sao? Đây cầm lấy cái bình của nhà ngươi. Bây giờ người có đưa cái gì khác đi nữa ta cũng chẳng thèm. Ta chỉ muốn ngươi trả lại hạt đậu đó cho ta thôi. Ta chỉ muốn thế thôi.” Con quỷ nhỏ đáng thương năn nỉ ông: “Ông lão ơi, ông còn hành hạ tâm trí tôi như thế này, tới chừng nào nữa mới thôi đây? Tôi đưa cho ông hai cái bình để làm ông sống sung sướng từ nay cho đến hết đời. Bây giờ, chúng bị người ta ăn cắp, đâu phải lỗi tại tôi. Đây là lần cuối, tôi cho ông một cái nữa, nhưng không phải là cái bình, nó là cái hộp dò kẻ cắp, và cho ông biết đó là ai. Ông phải dùng nó theo cách này. Ông về nhà và mời tất cả bạn bè đến nhà và nói rằng: Tất cả các bác được mời tham gia một bữa tiệc ăn uống. Sau đó ông xếp họ ngồi quanh thành vòng tròn rồi ông đặt cái hộp dò kẻ cắp này ở chính giữa bàn. Sau đó lập tức, trong nháy mắt cái hộp sẽ nhảy lên, uốn lượn xoay vòng cho tới khi nó vọt lên ngồi trên đầu kẻ cắp thì nó mới dừng lại. Người đó chính là kẻ cắp đã lấy trộm đồ của ông. Sau đó một vị thân từ trong cái hộp sẽ nhảy ra và đánh kẻ cắp tới tấp tới khi nào kẻ đó thú tội mới thôi. Lúc đó vị thần mới dừng lại. (còn tiếp) Reign with Compassion and Consideration for All Sentient Beings, Part 2 of 5, Sep. 9, 2022 Đây là chuyện dân gian Do Thái tựa là: Ông lão neo đơn rớt hột đậu Ông lão neo đơn trả lời: Các bác quý hóa của tôi ơi, cứ yên chí, từ nay trở đi các bác có muốn gì sẽ có nấy, tôi sẽ mang sang cho các bác. Nhưng các bác không được phép hỏi chúng ở đâu ra. Bí mật đấy! Lúc đó, có một bà già xấu tánh, lắm chuyện cũng muốn tham gia cùng họ ăn uống. Vì vậy khi ông lão neo đơn về lấy thêm thức ăn cho bà. Lúc đó bà rón rén đi theo sang nhà ông. Ông lão bước vào nhà, quay lưng đóng cửa lại, nhưng không phát hiện ra là bà đi theo. Qua lỗ khóa, bà nhìn thấy ông lão lấy bình ra vỗ một cái, rồi yêu cầu nó cho ông tất cả thức ăn mà ông muốn. Rồi chỉ trong chớp nhoáng là có đủ mọi món ngon đẹp nhất và đồ ăn quý hiếm xuất hiện trước mặt ông. Rồi ông lão neo đơn đem cất cái bình đi và sau đó mang tất cả thức ăn sang nhà hàng xóm để bà cũng có thể cùng ngồi ăn với mọi người. Họ ăn uống rất nhiệt tình và hăng say. Họ ăn sạch thức ăn mà ông mang đến. Sau đó tất cả họ đều sốt sắng nói: "Cảm tạ Thượng Đế." Và cứ thế tán gẫu tiếp. Còn bà già tệ bạc này, bà ta rời đi và lẻn vào nhà ông lão neo đơn. Ba lấy cắp cái bình và rồi thay vào đó bằng cái bình của mình. Một lát sau mấy người hàng xóm cảm thấy muốn ăn thêm nữa. Và rồi họ nói với ông lão neo đơn nếu mà được thêm vài món ngon thế này nữa thì hay lắm nhỉ? Thế là ông lão liền về nhà và vỗ cái bình một cái. Những lần này cái bình chẳng cho ra cái gì cả. Ông vỗ mấy lần cũng không ra. Nên ông lão nổi khùng, ông chạy thẳng một mạch tới cái giếng và la lớn: "Trời ơi, trời ơi, hạt đậu của tôi." Sau đó nước trong lòng giếng xoáy cuồn cuộn và kêu rào rào, và rồi cái đầu của con quỷ nhỏ ló lên, nó hỏi: "Ông làm gì mà la om sòm thế?" Ông lão nói: "Ta muốn có lại hạt đậu của ta." Con quỷ nhỏ hỏi: "Ông còn muốn gì nơi tôi nữa đây? Không phải tôi đã cho ông cái bình mà có thể nuôi sống ông hết quãng đời còn lại rồi sao?" Ông lão điên tiết hét lên: “Ngươi là một tên lường gạt, ngươi chỉ muốn đánh lừa để ta đi cho khuất mắt ngươi, bởi vậy ngươi mới nói với ta về cái bình. Đâu có đúng. Đây ngươi cầm lấy, ta trả lại cho ngươi đó. Nó không giúp ích gì cả.” Con quỷ nhỏ quan sát kỹ cái bình rồi nói với ông lão: “Đây đâu phải là cái bình thần mà tôi cho ông, chắc chắn là có kẻ nào đó đã ăn cắp nó, rồi thay vào một cái bình thường này.” Và ông lão nói:” Không hề! Người lại nói dối nữa à, ta đây chỉ sống một mình. Đâu có gì trong nhà ta mà ăn cắp cái bình này.” Con quỷ nhỏ không thèm cải nữa, nó lặn xuống đáy giếng, rồi nó lại trồi lên với một cái bình khác. Nó nói với ông lão: “Đây là cái bình mới. Tốt nhất ông đừng làm mất nó nữa được chứ? Tôi nói cho ông biết: Cái bình này không những cho ông thức ăn ngon, mà còn cho vàng bạc, châu báu nữa. Bây giờ xin hãy để tôi yên.” (còn tiếp) |
Archives
January 2023
Categories |