Thanh Hải Vô Thượng Sư kể lại tại Cam-Pu-Chia Ngày 27 tháng 3, 1996 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa) Bản tin 96 Có một người đem một chiếc bánh sinh nhật thật to đến cúng dường cho một vị Hòa Thượng. Lẽ dĩ nhiên, sau đó chiếc bánh được cắt làm từng miếng để mọi người cùng ăn. Nhưng kể từ ngày đó về sau, có rất nhiều người đến nói rằng họ là bạn của những người bạn của người đã tặng chiếc bánh này. Họ nói vậy. Hòa Thượng nghe vậy, đương nhiên sẽ cho họ ăn và chỗ ngủ, vì đó là những gì mà họ mong muốn - một nơi ở, một bữa ăn, vì liên quan tới cái bánh. Ðiều này cũng tốt, và vị hòa thượng đã tiếp đãi họ. Rồi rất nhiều người cứ tiếp tục đến, cho tới một ngày vị hòa thượng không chịu nổi nữa. Người thứ 101 đến cũng nói là bạn của một người bạn với người đã tặng chiếc bánh. Ông bèn lấy một ly nước, để sang bên cạnh, lôi ra một ít bột mì, và nói với người thứ 101 rằng "Ðây là những nguyên liệu của các nguyên liệu của các bánh." Tương tự, đa số người ở thế giới này cũng đều nghe lời nói lại. Họ nghĩ rằng có tín ngưỡng, và họ đã được khai ngộ.
0 Comments
Lecture at Hsihu 20181230 Sư Phụ đọc chuyện về Phật Thích Ca Đức Phật kể: Sau khi toàn bộ cảm giác được loại trừ, thiện nam tử tuyệt đối không bị khuấy động. Tâm trí người đó minh mẫn. Trạng thái tinh thần viên mãn và sự tập trung sáng suốt. Nhưng trong trạng thái nhập định, tâm trí của người đó vẫn tham cầu thần lực và tất cả những phương pháp biến hóa, nên người đó truy tìm nguồn biến hóa khi người ấy tham cầu thần lực. Nên người nầy tiếp tục mong muốn và tìm kiếm, và cố gắng với toàn lực để nghiên cứu làm sao có được thần lực Vào lúc đó, bởi vì người nầy hết sức tham cầu đủ loại thần lực, cho nên lúc bây giờ thiên ma nắm lấy cơ hội thuận tiện mà y đã chờ đợi, liền nhập vào xác người ấy và dùng miệng người ấy rao giảng kinh pháp. Người này thật sự không biết mình bị ma nhập nên tự tuyên bố mình đã chứng được Niết Bàn Vô Thượng. Khi người đó đến bên chỗ thiện nam tử đang tìm kiếm thần lực. Người bị ma nhập nầy trải tọa ngồi thuyết pháp. Y nắm tia lửa rồi phóng tia lửa tỏa lên đỉnh đầu của mọi thính giả trong từ chúng. Từ chúng gồm có: tăng ni, nam cư sĩ, nữ cư sĩ. Hành giả này có thể là một tỳ kheo, một người đi tìm thần lực vì vậy người bị ma nhập này tới ngồi đó và thuyết giảng thay cho hành giả này. Y đã có một số tín đồ. Rồi người bị ma nhập này sẽ nắm tia lửa rồi phóng tia lửa tỏa lên đỉnh đầu của mọi thính giả. Thính chúng có tia lửa trên đầu cao độ 2 thước. Những tia lửa không nóng và không ai bị bỏng cả. Hay người đó có thể đi trên mặt nước như trên đất liền, có thể ngồi bất động giữa hư không, có thể đi vào trong bình hay trong túi xách, có thể đi xuyên qua cửa sổ hoặc vách tường mà không bị cản trở. Duy chỉ đối với đao binh thì không được tự tại. Ít nhất người ấy có một điểm yếu. Nếu dùng súng hoặc dao thì có lẽ y cảm thấy đau. Vì không phải ma nào cũng có lực lượng như nhau và không phải ma nào cũng vô địch về thể chất. Cho nên con ma này chỉ có bấy nhiêu thôi. Nếu có ai tấn công bằng dao thì con ma này sẽ rút lui. Đức Phật kể tiếp: Ma quỷ có thể cho mọi người thấy được cõi Phật, nhưng đó là cõi giã. Do ma lực hiện ra để huyễn hoặc người. Ma tán thán tham dục, không từ bỏ những việc thô tục. Minh sư nào cũng dạy cho mình trở thành một người cao thượng hơn. Giữ giới luật, có tình thương, tử tế và đối xử tốt với mọi người. Y tán thán tham dục, không từ bỏ những việc thô tục, sử dụng những phương tiện bất tịnh để tuyền đạo. Đây là yêu tinh có sức mạnh đã tiến hóa quá nhiều kiếp. Nhục thân của người này ở giữa pháp hội bỗng nhiên biến mất. Để chứng minh y thật sự là Phật hay Thượng Đế. Và không ai trong pháp hội có thể nhìn thấy người này. Rồi từ hư không, người nầy bất ngờ xuất hiện trở lại. Người này có thể xuất hiện và biến mất tuỳ ý, hoặc có thể hiện thân trong suốt như ngọc lưu ly. Những cái này chỉ là trò trẻ con. Minh Sư nào cũng có thể làm được. Từ chân tay người nầy bốc lên hương thơm của gỗ chiên đàn, hay là phân và nước tiểu của người này có thể ngọt như đường phèn. Cho dù vậy đừng có ăn nhé. Người nầy phỉ báng giới luật. Và người nầy coi thường những người đã rời bỏ cuộc sống gia đình. Nghĩa là những người xuất gia. Người này thường nói là chẳng có nhân quả gì hết. Chết là hết, chẳng có kiếp sau, Chẳng có phàm thánh. Mặc dù người này đã chứng được trạng thái không tịch nhưng vẫn lén lút nuông chiều ham muốn của mình. Những người chiều theo dục vọng cũng chấp nhận quan điểm rỗng không của người ấy và bài bác nhân quả. Đây là một tinh khí được tạo ra khi xảy ra nhật thực hay nguyệt thực, đã rơi trên kim ngọc chi thảo, lân, phụng, quy, hạc. Tinh khí ban cho nó sự sống hàng vạn, hàng ngàn năm không chết và cuối cùng biến thành một tinh linh. Tinh linh nầy lúc đầu không có chỗ để bám vào. Nó giống như chất ê-te, như không khí, sau đó tiếp cận với bất kỳ loài vật nào và nhập vào thân thể đó, dùng nó và ban cho nó lực lượng, thậm chí ngọc, đá. Từ tinh linh, thăng cấp lên thành quỷ. Nó phá rối thiện nam tử. Nhưng đến khi chán rồi nó sẽ rời khỏi thân thể người này. Rồi cả thầy lẫn trò rơi vào lưới pháp luật. Ông nên biết trước điều này để không bị rơi vào vòng luân hồi. Nếu mê lầm, không hiểu thì sẽ bị đọa vào địa ngục vô gián. Có nghĩa là quý vị nên biết tình trạng của mình, tiếp tục tụ tập và cầu nguyện để được giải thoát. Không nên quá mãn nguyện hay tìm kiếm điều gì vượt quá lực lượng của mình, vượt quá thân phận địa vị tâm linh của mình. Vậy quý vị sẽ vô sự. BMD 300 Punishment of a Stingy Man Chuyện từ lâu lắm rồi, có một người đàn ông rất giàu có tên Lu Chi. Nhưng rất là hà tiện và ích kỷ. Một ngày kia nơi thành phố ông ở có tổ chức một lễ hội. Cô rất đông người tham dự, đủ loại hạng người sang hèn đều có. Ông hà tiện lấy một ít tiền, vài món cần thiết và đi tham dự. Ông cảm thấy rất vui sướng. Ông đến nơi, đứng xem, nhìn những đoàn lễ hội trình diễn. Đến trưa, thì ông cảm thấy đói nền ông đến một khu chợ trời để mua thức ăn. Ông mua vài cái bánh loại rẻ tiền và nửa bình rượu, cũng loại rẻ tiền. Đoạn ông đi ra xa chỗ lễ hội đến một chỗ vắng vẻ, yên tĩnh để ăn. Ông ngồi xuống lấy bánh và rượu ra để thưởng thức. Nhưng thình lình ông nghe có tiếng kêu quạ quạ trên cao. Ông sợ quá, sợ mấy con quạ bay đến dành ăn bánh của ông. Nên ông gói bánh lại và chạy đi chỗ khác. Ông chạy đến một trảng tróng, không có cây cỏ gì hết và ngồi xuống đó ăn. Sau khi ăn và uống rượu thì ông hơi say cháng váng. Ông cảm thấy hãnh diện và sung sướng về sự hưởng thụ của mình nên nói rằng: “Ngay cả ngài Thiên Đế chắc cũng không sướng bằng mình.” Xui thay cho hắn, là vị Thiên Đế mà hắn vừa nói lại đúng lúc đi ngang qua đó. Vì vị Thiên Đế mới vừa viếng Đức Phật thuyết pháp tại một khu vườn trở về. Khi nghe được những lời này, ông rất giận. Ong ích kỷ sau đó nằm lăn ra ngủ. Vị Thiên Đế bèn biến ra hình dáng giống như ông ích kỷ này, Giống khuôn mặt, giống cả giọng nói và ông trở về nhà. Ông gọi tất cả người nhà tới và nói với mẹ ông: “Con xin lỗi là từ trước tới giờ con không tốt với mẹ. Không cho mẹ quần áo tốt. Không lo cho mẹ đàng hoàng. Rồi ông quay sang nói với vợ rằng từ nay anh sẽ lo lắng cho em nhiều hơn, mua đồ trang sức cho em, cho tiền em xài nhiều hơn, những gì em muốn. Và nói với những người làm là từ nay tôi sẽ tăng lương cho các anh chị. Muốn nghĩ lúc nào cũng được. Muốn ăn gì cũng được.” Ồ! Tất cả mọi người đều mừng rỡ. Sau đó ông lấy tiền, đồ đạc, thức ăn đem ra phát cho mọi người. Ai nấy đều rất vui vẻ, ngợi khen ông hết lời. Và ông nói rằng: “Cái con quỷ ích kỷ đó vẫn còn sống. Cho nên khi nào thấy một người giống hệt như tôi mà tới đây thì phải đuổi hắn đi cho lẹ. Nếu không hắn sẽ nhập vô tôi và làm cho tôi ích kỹ trở lại. Cho nên mọi người đều nói là chúng tôi sẽ che chở cho ông. Ông Lu Chi sau khi tỉnh rượu thì đi về nhà. Ông kêu cửa hoài nhưng không ai mở cửa cho ông cả. Ai cũng bận rộn ăn uống vui chơi. Sau cùng ông phải ráng leo qua hàng rào vô. Ông thấy có một người giống hệt như ông đang ngồi chung với vợ và mẹ ông. Ông Lu Chi hỏi: “Ông là ai vậy?” Ông Thiên Đế cũng hỏi lại: “Ông là ai?” Lu Chi nói đây là nhà tôi. Vị Thiên Đế bèn nói: “Đó mọi người thấy chưa? Con quỷ keo kiệt đã tới, mọi người hãy đuổi hắn ra ngay.” Tất cả mọi người lấy cây tới đánh hắn và đuổi hắn đi. Hắn vừa đau vừa sợ ôm đầu mà khóc la thảm thiết. Hắn cố gắng trình bày xin giúp đỡ nhưng không ai tin hắn cả. Vì hắn không có bạn trước kia, không ai ưa hắn cả. Và vị Thiên Đế Lu Chi giả này lấy cả kho ra phân phát cho tất cả mọi người mà tới gặp ông. Và tất cả mọi người đều rất thương ông. Và ông dặn là hãy đóng cửa kỹ lưỡng để tên keo kiệt đó đừng tới làm phiền nữa. Sau cùng thì ông Keo Kiệt tìm đến vua. Nhưng ông không có gì làm quà để được gặp vua. Nhưng có một người đã biết ông, cho ông mượn chút gì đó để ông gặp được vua. Nhưng khi gặp được vua ông sợ quá, run lập cập và không nói được gì hết. Cũng may là ông vua cũng tốt nên thương hại ông, an ủi ông nên ông bớt sợ và kể lại sự thật hoàn cảnh của mình và nói hy vọng nhà vua sẽ giúp hắn. Nhà vua cho gọi Vị Thiên Đế giả Lu Chi tới. Nhà vua nhìn thấy hai người giống hệt như nhau, không thể phân biệt được. Vị Thiên Đế nói: “Tôi đã nghe giáo lý của Đức Phật cho nên tôi biết được việc gì đúng việc gì sai nên tôi đã bỏ tánh keo kiệt. Nhà vua không biết xử thế nào nên gọi phán quan tới hỏi. Ông quan cho ý kiến là nên hỏi những điều bí mật trong nhà của họ và trong người họ thì sẽ biết được sự thật. Nhưng cả hai đều biết tất cả những bí mật trong nhà như nhau. Nên ông vua cũng không biết xử làm sao. Ông gọi mẹ ông keo kiệt tới. Vị Thiên Đế nói nhỏ vào tai bà: “Đừng để tên keo kiệt này làm phiền mình nữa. Mẹ sẽ không có tiền và quần áo đẹp mặc nữa đâu.” Nên bà mẹ chỉ vị Lu Chi giả nói: “Đây là con trai tôi. Vì hắn thương tôi hắn lo lắng cho tôi, tôn trọng tôi.” Ông vua hỏi bà có biết dấu hiệu bí mật nào trên cơ thể của con trai bà không? Bà nói dưới cánh tay trái của con tôi có một nút ruồi đen. Khi cả hai dơ cánh tay lên, cả hai đều có mụt ruồi đen. Tất cả mọi người đều cười to và không biết làm sao để phân biệt được ai là ai. Ông vua bèn nói rằng ông chịu thua rồi. Không biết giải quyết ra sao. Ông đề nghị là nên dẫn 2 người tới gặp Đức Phật. Sau đó thì đám người này đi tới gặp Đức Phật. 2 người ngồi im lặng trước mặt Phật. Vị Thiên Đế thì rất vui vẻ còn tên Lu Chi rất buồn rầu. Một lúc sau, thì tên Lu Chi bắt đầu khóc lóc thảm thiết và kêu oan với Đức Phật. Đức Phật làm cho Vị Thiên Đế hiện nguyên hình và hỏi ông: “Tại sao lại hành động như vậy, để làm gì?” Vị Thiên Đế làm lễ Đức Phật và trình bày: “Người nầy đúng là một người keo kiệt, ngu ngốc, không biết bố thí giúp ai cả. Hắn mua bánh Chapati một ít rượu ngồi thưởng thức một mình mà còn nói xấu những thiên thần trên trời, nên tôi muốn dạy cho anh ta một bài học. Đức Phật nói với vị Thiên Đế: “Tất cả nhân sinh đều vô minh, tội nghiệp cho họ, hay bỏ qua cho họ đi.” Tên Lu Chi thật phàn nàn với Đức Phật: “Hằng ngày tôi rất tiết kiệm không dám ăn xài gì hết, chỉ có bữa hôm đó có một lễ hội lớn nên tôi mới dám mua chút đỉnh để ăn thôi. Mà nay tên này không biết từ đâu tới đã lấy đồ, tiền bạc của tôi cho hết. Tôi bị thiệt thòi nhiều quá.” Vị Thiên Đế bèn nói: “Mày nói bậy Ta không xài một cắc của máy, tất cả đều còn nguyên.” Lu Chi không thể tin nổi. Nhưng Đức Phật nói: “Hãy tin lời hắn, về nhà xem lại tiền bạc, đồ đạc coi có mất gì không?” Sau khi nghe vậy, Lu Chi mừng quá bái tạ Đức Phật và trở về nhà. Vị Thiên Đế có thể biến hóa đủ thứ hết đâu cần lấy của hắn. Ông chỉ giả làm vậy để dạy cho hắn một bài học thôi. Vị Thiên Để có rất nhiều phước báu và nhiều phép thuật nhưng vẫn cần tới gặp Đức Phật để nghe thuyết pháp. Mình nên biết rằng thần thông là vô nghĩa. Khi hết phước báu thì sẽ mất thần thông và sẽ phải đầu thai trở lại thế giới này làm người hoặc làm súc sinh, còn tùy. |
Archives
January 2023
Categories |