813-2_aulacese0813-2 Restoring the Planet Through Constructive Work P2of2-24,25DEC2007 Câu chuyện này nói về vua Janah và cách ông đạt được chân trí huệ Trong thánh kinh nói rằng: Đừng để kho tàng ở trần gian, nơi bị sâu bọ, rỉ sét phá hoại và trộm cướp có thể xông vào ăn cắp, mà hãy cất cho mình kho tàng trên Thiên Đàng nơi mà không sâu bọ, rỉ sét nào có thể phá hoại và nơi mà trộm cướp không thể xông vào trộm cắp. Vì của cái của mình ở chỗ nào là tâm mình ở chỗ đó. Thì đây là một người có rất nhiều của cải. Ai có của nhiều hơn vua đâu? Đây là một ông vua của một quốc gia rộng lớn. Cái gì ông cũng có. Nhưng trong lòng ông rất cô đơn, vô cùng trống trải. Với tất cả của cải mà ông có, ông vẫn thiếu thốn trong lòng. Với tất cả thức ăn mà ông ăn, vẫn thấy dạ dầy trống. Cho nên ông rất nóng lòng muốn biết chân lý của vũ trụ nhưng ông không biết ai để mà hỏi. Ông sai thuộc cấp đem ra 1000 con bò và có lẽ khoảng 20 ngàn mỹ kim cột vào sừng của mỗi con bò rồi đi khắp phố phường cho mọi người thấy, nói rằng vua Janah sẽ tặng tất cả những con bò này và tiến trên sừng của những con bò này cho ai có thể truyền cho ông chân lý, sự hiểu biết của vũ trụ. Lúc đầu, ý của ông là ngay cả người nào thắng tranh luận về kinh điển tâm linh thì người đó sẽ được tất cả những con bò này và cả tiền nữa. Thế là nhiều học giả tụ họp tại cung điện của nhà vua ráng tranh luận hơn thua để mà lấy bò. Kéo dài được một tháng, không có gì nhiều xảy ra, nhà vua cảm thấy chán ngấy, không muốn nghe mấy thứ bá láp đó nữa. Sau đó ông hứa cho một ngàn con bò nữa tặng người nào cho ông chân trí huệ. Rồi có một nhà tu, một học giả tên là Yagyavakya là một học giả rất nổi danh và là một nhà tu rất có tiếng. Ông có thể giải nghĩa tất cả kinh điển có thời bây giờ, nhưng không thể truyền cho nhà vua chân trí huệ. Thế là sau biết bao nhiêu bàn luận, bao nhiêu sự hiểu biết khó khăn trong sách vở, nhà vua vô cùng thất vọng, mệt mỏi, gần bỏ cuộc rồi. Nhưng ông vẫn ráng cố gắng. Ông ra lệnh cho quần thần xây một ngai vàng tuyệt đẹp bằng vàng, trát kim cương, hồng ngọc, đủ thứ loại đá quý. Rồi tuyên bố mời tất cả những người thánh thiện vào triều. Ông tuyên bố với họ rằng: Người nào truyền được cho ông chân trí huệ sẽ được ngồi trên ngai vàng đó và ông sẽ tặng hết vương quốc. Nhưng tất cả những người thánh thiện đều nói với vua rằng: Cái thứ chân trí huệ nầy muốn có thì phải học hành gian khổ, không như nước trái cây mà mình có thể pha theo ý mình. Thành ra không ai làm được gì hết. Cho tới một hôm, một ông khác, một hiền giả, một thánh nhân tên là Ashtavakra, mặt mũi xấu xí, lưng gù, chột mắt, không đi thẳng được. Đi khập khểnh. Nhưng ông vào cung điện và lần mò bước thẳng đến ngai vàng, và ngồi trên đó. Ông tuyên bố rằng: Ông có thể truyền trí huệ đó cho nhà vua. Ông giải thích cho tất cả mọi người. Kể cả vua và những người thánh thiện đó rằng ông rất hổ thẹn với tất cả những nhân vật thánh thiện này là họ đã không truyền được trí huệ cho vua được. Thật nhục nhã. Nhưng tất cả những người thánh thiện kia thấy ông họ cười. Ông bèn nói: Các ngươi nhìn thể xác mà không thấy linh hồn. Rồi quay sang nhà vua ông nói: Ngài có muốn chân trí huệ không? Vua trả lời: Tôi muốn, thưa ngài, xin truyền cho tôi. Nghe xong vị thánh gù nói: Nhưng thưa hoàng thượng, tuy nhiên vẫn phải trả một cái giá, Anh có cho không? Vua nói: Tôi sẵn sàn cho ngài bất cứ gì trong khả năng của tôi. Vị thánh hiền nói: Tôi sẽ không đòi cái gì ngoài khả năng của anh, tôi chỉ muốn anh ba thứ: Tôi muốn tâm của anh. Tôi muốn thân thể của anh. Và tôi muốn sự giàu sang của anh. Vua Janak nghĩ một chút rồi nói: Ngài có thể lấy hết. Vị thánh nói với nhà vua: tôi báo cho anh hay, anh hãy nghĩ lại kỹ đi. Lần này nhà vua mau mắn đáp: Tôi đã nghĩ rồi. -Anh có chắc không? -Tôi chắc Ông gù nói: Nghe đây, ông đã cho tôi tâm trí của ông, thân thể của ông và của cái của ông, tôi giờ coi như tôi là chủ những cái này. Tôi ra lệnh cho ông ra ngồi chỗ đống giầy kia. Những đôi giày bên ngoài đó có mùi rất thúi. Cả cuộc họp rất yên lặng chờ. Nhà vua y lời đến ngồi chỗ đống giày không một chút ngại ngùng. Ashtavakra thấy nhà vua đã mất tính tự cao, một vấn để lớn trong phát triển tâm linh. Ashtavakra nói: Sự giầu sang nay là của ta, đừng có bám vào nó làm gì, không phải của anh nữa. Trước khi ông Ashtavakra nói ông vua vẫn còn thỉnh thoảng nghĩ tới sự giàu sang. địa vị của mình, nhưng khi ông Ashtavakra nói xong thì đầu óc ông trở nên trầm tĩnh, không còn nghĩ tới nửa. Ông hỏi nhà vua: Anh đang ở đâu? Vua trả lời: Tôi ở đây. Vị thánh nói: Tâm trí anh là của ta. Không được nghĩ bậy Khi vua Janak tuân theo và kéo tất cả sức chú ý của ông từ bên ngoài từ thân thể lên tuốt trên mắt. Vị thánh với lực lượng tâm linh lập tức mở huệ nhãn của ông. Kết quả là linh hồn nhà vua lên cảnh giới cao. Ashtavakra gọi ông mấy lần nhưng ông vua đã chìm đắm trong chân trí huệ và niềm hỷ lạc bên trong. Vua đang nhập định. Sau đó Ashtavakra mang vua trở về thân thể, sau đó ông hỏi vua: Anh đã đạt được chân trí huệ mà anh yêu cầu chưa? Vua trả lời: Tôi đã đạt được rồi. Nó vô vùng hỷ lạc, vĩ đại, huy hoàng hơn là tôi có thể tưởng tượng. Vị thánh nói với vua: Thật ra ta chẳng cần thân thể của anh, tâm trí và sự giàu có của anh. Anh có thể lấy lại. Ta trả hết cho anh. Nhưng anh phải như một quản gia, hãy thay mặt tôi dùng mấy thứ này một cách khôn ngoan. Nhớ từ bỏ thế giới và của cải trần gian anh đã được món quà chân trí huệ vô giá, Thánh Từ của Thượng Đế. Từ nay trở đi anh sẽ không còn ham hạnh phúc giàu sang trong trần gian vô thường này, nhưng anh chỉ ham tình thương Thượng Đế và niềm phúc lạc trong sự hiện diện của Ngài.
0 Comments
3 anh em và vua Solomon King Solomon and the Three Brothers, Part 1 of 4, Mar. 25, 2022 Ngày xưa, có ba anh em nhà kia lên kinh đô để học kinh Torah. Torah là thánh kinh của người Do Thái. Họ học với vua Solomon. Solomon không chỉ là vua, Ngài còn là một vị Minh Sư bởi vì Ngài sáng suốt và có trí huệ và đã khai ngộ. Thời đó, có lẽ con người chưa có những máy in nầy hoặc họ chưa khám phá hoặc phát minh ra những máy in bảng đồ. Họ dùng gỗ để khắc chữ rồi cứ thế in ra thành nhiều sách. Nên vào những thời đó, để học được điều gì thì phải đến gặp một chuyên gia mà có thư viện của riêng họ, hoặc loại sách đó, Vào những thời đó có một cuốn sách cho riêng mình là cả một gia tài. Có 3 anh em nhà kia đi suốt con đường từ nơi họ sống lên kinh đô để học kinh Torah. Và họ ở bên nhà vua suốt 13 năm. Một ngày nọ 3 người họ, ngồi lại nói chuyện với nhau. Một người nói: “Chúng ta đang làm gì ở đây vậy, mà này, chúng ta đã rời nhà mình bỏ đi để lại mọi thứ để đến đây chỉ để học lề luật. Thế mà cho đến nay đã 13 năm trôi qua mà chúng ta thật sự vẫn chưa học được gì cả. Vậy có lẽ chúng ta nên từ giã nơi này rồi quay về nhà.” Tất cả họ đều nghĩ như vậy. Sau đó, họ đi vào để bày tỏ ý kiến và mong muốn của họ với vua. - ‘Tâu bệ hạ, chúng thần muốn đến bái biệt bệ hạ để quay về nhà.’ Lập tức vua ra lệnh quan tổng quản mang ra 300 nén vàng và vua nói với 3 anh em: “Được bây giờ các khanh có thể chọn hoặc là được ta dạy các khanh 3 điều khôn ngoan hoặc là được ban cho mỗi khanh 100 nén vàng.” Nghe vậy 3 người bàn tính với nhau ngay tại đó rồi họ chọn vàng. Sau đó, họ chào từ biệt nhà vua rồi rời đi. Sau khi cả ba người rời khỏi kinh thành một khoảng đường có lẽ khoảng 4 cây số, tự nhiên người em út nói: “Chúng ta đang làm gì đây? Chúng ta đến đây vì vàng hay vì kinh Torah. Em có chuyện muốn nói với 2 anh. Em đề nghị chúng ta quay trở lại và trả lại vàng và hãy học nơi vua những điều khôn ngoan.” Hai người anh nói: “Nếu em muốn trả lại vàng thì em cứ trả, nhưng hai anh sẽ không buông bỏ số vàng của mình.” Vì vậy cả hai người họ tiếp tục đi. Và người em thì trở lại gặp vua Solomon và tâu với vua: “Tâu bệ hạ, khi thần đến nơi đây thì thứ mà thần tìm kiếm không phải là vàng. Đó không phải là mục đích ưu tiên. Xin bệ hạ nhận lại vàng và dạy cho thần ba điều không ngoan.” Vì vậy, vua Salomon nói: “Con trai của ta, đây là ba điều khôn ngoan ta sẽ dạy cho con.” Điều thứ nhất, khi du hành, hãy luôn lên đường lúc rạng sáng, rồi vào ban đêm, con nên dựng trại lại nghĩ trước khi trời tối. Điều thứ hai Nếu con gặp con sông ngập nước đừng bao giờ cố gắng băng qua. Chờ cho đến khi nước rút. Điều thứ 3 là đừng bao giờ nói cho phụ nữ biết điều bí mật nào, kể cả vợ của mình. Sau đó người em út nói lời chào với nhà vua và lên lưng ngựa phi nước đại đuổi theo 2 người anh. Khi cậu nhìn thấy họ. Hai người anh hỏi cậu: “Em đã học được gì?” Người em út trả lời: “Em đã học được những gì em muốn học.” Ba người họ tiếp tục cuộc hành trình. Khi trời đã gần xế chiều, họ đều thấy rằng ở nơi này rất tốt cho việc dựng trại. Người em út nói: “Chúng ta hãy nghỉ qua đêm ở đây. Rồi để sáng mai hãy lên đường, hai anh thấy đó nơi này có nước có củi để nhóm lửa và có nhiều cỏ cho ngựa chúng ta ăn.” Hai người anh cười mỉa mai và nói với cậu: “Em nói như thằng khùng vậy, kể từ lúc em buông bỏ số vàng đó chỉ để mua ba điều khôn ngoan gì đó của vua Solomon, hai anh chẳng hiểu em là ai nữa, và điều gì đã xảy ra với em. Tại sao phải nghĩ ở đây, khi chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi. Có thể còn tám dặm nữa chúng ta sẽ tới nhà.” Nghe vậy người em nói: “Nếu hai anh muốn vậy, thì hai anh có thể đi. Em không thể ngăn cản hai anh nhưng em thì ở lại đây.” Thế là hai người anh tiếp tục đi. Còn người em thì dựng lều ở lại nghĩ. Cậu nhóm lửa nấu thức ăn rồi ngủ yên giấc. Hai người anh tiếp tục đi và thỉnh lình trời tối đen như mực. Họ không thấy gì cả. Rồi một cơn bão tuyết tới. Làm cả hai phải chết vì lạnh. Khi trời rạng sáng, người em út thức dậy, leo lên ngựa và lên đường. Nhưng cậu chỉ tìm thấy thi thể của 2 người anh. Người em khóc lóc thảm thiết. Sau đó cậu đào một cái hố lớn để chôn 2 cái xác. Cậu lấy vàng của 2 người anh rồi tiếp tục lên đường. Chẳng mấy chốc mặt trời ló dạng và tuyết bắt đầu tan nên khiến con sông trước mặt cậu nước dâng lên cao. Thấy vậy cậu ở lại đó và đợi cho nước rút xuống. Trong khi chờ đợi, cậu thấy nhiều nhân công của vua Solomon đi về phía cậu cùng hai con ngựa trên lưng thồ rất nhiều vàng. Họ hỏi cậu: “Sao anh không sang sông?” Cậu trả lời là hiện giờ nước lên cao quá, tràn bờ nên chưa qua được. Hai nhân công của vua Solomon nghe vậy, nhưng họ không lưu tâm. Họ tìm mọi cách để qua sông, và rồi họ bị nước cuốn trôi và chết đuối. Người em cứ chờ cho đến khi nước rút mới qua sông rồi cậu lượm được số vàng đó. Và sau đó thì cậu về đến nhà. Vợ của hai người anh nghe tin cậu em về nên đến thăm cậu và hỏi tin tức về chồng họ. Cậu không nỡ cho họ biết sự thật nên nói rằng hai người anh vẫn còn ở lại với nhà vua để tiếp tục học. Sau đó, cậu lo công việc làm ăn của mình. Cậu mua một số ruộng nương, nhà cửa. Một lần nọ, vợ cậu tò mò hỏi: “Anh làm sao mà có được nhiều vàng như vậy?” Cậu liền tát vào mặt vợ mình và nói: “Không phải chuyện của em.” Nhưng nhiều lần khác cô vẫn tiếp tục nịnh chồng và lại hỏi nữa. Nên cuối cùng cậu không nhịn nổi nên kể hết cho vợ nghe. Rồi một ngày kia, hai vợ chồng cãi nhau. Người vợ la lớn: “Anh giết cả 2 người anh của anh, có ngày chắc anh sẽ giết cả tôi nữa.” Hai người chị dâu nghe được như vậy, nên bèn lên gặp vua và tâu với vua. Cho nên nhà vua ra lệnh bắt người em út để xử tử cậu về tội giết người cướp của. Nhưng trước khi bị xử tử cậu xin được bẩm báo cho nhà vua một việc. Họ đã ưng thuận và cho cậu gặp vua. Cậu cúi đầu và tâu với vua rằng: “Trước đây thần có 3 anh em đến đây để học kinh Torah với Ngài. Thần là người em út đã trả lại vàng và được Ngài đích thân chỉ dạy 3 điều khôn ngoan.” Nghe vậy nhà vua hiểu hết mọi sự đã xảy ra. Nhà vua nói: “Đừng sợ, số vàng mà cậu đã lấy được của hai người anh và của những người nhân công của ta là của cậu. Khanh có thể giữ hết. Bây giờ khanh hãy về nhà và tận hưởng.” Vua Salomon từng nói: “Học được khôn ngoan còn quý hơn vàng.” Hết |
Archives
January 2023
Categories |