1834-AJAR-Watermelon-p2o2-2m Có một anh chàng bình thường, nghèo và được ông vua nhận nuôi ở xứ Việt Nam. Dĩ nhiên sau khi được nhà vua nhận nuôi, chàng sống như một hoàng tử. Nhiều người đã nói là anh ta quả thật may mắn, anh ta có tất mọi thứ anh ta muốn. Và anh ta trả lời rằng: “Ta cảm tạ Trời đất vì tất cả. Ông Trời là đấng ban cho ta. Ông Trời ban cho ta tất cả mọi thứ.” Ông vua tình cờ nghe được điều đó. Ngài vô cùng giận dữ: “Ngươi thật là một kẻ vô ơn! Trẫm là vua, trẫm ban cho người tất cả mọi thứ xa hoa này, sự giàu sang, lợi lộc và một thê tử tốt, nhưng ngươi lại cảm ơn ông Trời, thay vì cảm ơn trẫm? Ông Trời là ai? Ngươi đã gặp ông ta bao giờ chưa? Ông ta đã ban cho ngươi thứ gì chưa?” - Xin thứ lỗi cho nhi thần, phụ hoàng, nhưng ngay cả của cải và quyền lực của ngài cũng là do Trời đất ban cho. Tất cả chúng ta đều chịu ơn Trời đất. Nhà vua thậm chí còn giận dữ hơn nữa nói: “A, nhà ngươi vẫn không hối hận, nên ta sẽ cho ngươi thấy ai mới là người thật sự đã ban ơn. Giờ ngươi và thê tử của ngươi sẽ bị đầy ra một hòn đảo hẻo lánh, khô cằn. Để xem ông Trời của ngươi sẽ khiến ngươi sống sót như thế nào.” Nói và làm. Họ bị đưa lên một con thuyền nhỏ với một ít vật dụng để sống sót có thể dùng trong vài tháng. Rồi chàng cũng ra khơi với vợ mình. Cả hai đến nơi. Và một tháng sau, thì lương thực đã cạn. Người vợ nói: “Chàng ơi, không phải vì thiếp không tin chàng, nhưng chúng ta đang sắp chết vì không có lương thực rồi.” Anh nói: “Đừng lo, ông Trời đã sanh ra chúng ta, Trời đã ban cho chúng ta sự sống đến giờ. Ngài sẽ tiếp tục ban cho chúng ta nữa.” Thế là họ cứ ngồi đó thiền và có điều gì đó xảy ra. Một chú chim màu đen, và rồi vài con chim nữa và cả một bầy chim đang ăn thứ gì đó không xa chỗ của họ. Trái gì mà có màu xanh bên ngoài và đỏ bên trong và có hạt mầu đen. Nên họ đến đó để xem quả gì của bầy chim để lại. Họ nếm thử và thấy ngon quá. Thế là họ đi tìm nguồn gốc của những cây này. Thế là họ đã sống sót, không còn lo ngại nữa. Và họ rất đỗi vui mừng. Cô vợ nói: “Mình nên chia sẻ trái này với mọi người ăn thử.” Thế là họ vẻ bản đồ trên những chiếc là dưa hấu nhét vào trong quả dưa và thả trôi xuống sông để cho tàu thuyền có nhặt được biết nơi họ ở mà tìm đến. Họ thả nhiều trái đưa hấu như vậy xuống biển để cho trôi đi khắp nơi. Không lâu sau đó, một số thương nhân buôn bán bằng đường biển nhặt được vài trái. Họ cắt ra và thấy tín hiệu bên trong. Họ ăn thử và họ rất thích. Cho nên những người này, tìm đường đến hòn đảo để hái những trái này. Nhân tiện vì người ta đến đó, họ vừa có dưa hấu ăn vừa giao thương, vật phẩm, nhu yếu phẩm. Những gì cặp vợ chồng này cần thì họ mang đến để đổi dưa hấu. Vì đây là một loại trái cây rất hiếm thời đó. Cho nên họ trả rất nhiều tiền, và hiện vật. Chẳng bao lâu sau, đảo này trở nên một trung tâm thương mại lớn. Một ngày nọ vua cũng được nếm thử trái này. Ông cảm thấy rất thích ăn quả dưa hấu, nên đòi có thêm nữa. Nhưng họ nói cần phải đợi một tuần nữa mới có thuyên chở về trái dưa này. Ông vua hỏi: “Đảo nào mà có trái nầy vậy?” Họ trả lời: “Đó là hòn đảo mà bệ hạ đã đày hoàng tử ra đó ở cách vài năm trước đây.” Nên ông vua đã nhớ lại. Và gần đây ông đã nhớ họ thật nhiều, và cảm thấy buồn, hối hận về sự giận dữ của mình. Ông nói: Ta nghĩ là họ nói đúng. Ông Trời là đấng duy nhất đã ban cho. Ta đã làm được gì nếu không nhờ Trời Phật. Ta sẽ triệu họ về. Cho nên nhờ loại trái cây này, cha con được đoàn tụ. Và đó là thời gian rất hạnh phúc. Và dĩ nhiên cặp vợ chồng đã đem về rất nhiều quả dưa hấu làm quà cho nhà vua và cả triều đình. Họ cũng mang giống dưa về trồng. Và kể từ đó ta có quả dưa hấu này. Và mỗi lần ăn dưa ta nên nhớ đến Thượng Đế. Hết
0 Comments
781_aulacese Always Keep a Pure and Contented Heart Ông lão hỏi: Người đã hại cô gái đó và làm nàng sợ hải phải không? Đi tìm người tên như vậy, ở ngôi làng tên như vậy, chính là anh ta. Lúc đó người tên như vậy nghe nói quan quân đang đến bắt anh ta. Anh sợ hãi và bỏ chạy nên họ không bắt được. Nhưng anh bỏ lại căn nhà và rất nhiều đồ đạc. Ông quan nói: Dù họ không bắt được anh ta, họ cũng phải lấy của cải của anh ta đem bán, ít nhất cũng báo thù được cho người thiếu nữ. Tuy nhiên, sau khi thiếu nữ đó đã hồi phục và lương y đã chăm sóc chu đáo cho nàng, nàng vẫn u sầu. Ngày nào cũng chau mày mặt mày dài ra. Không ăn uống gì cả. Mẹ nàng cứ hỏi tại sao. Cuối cùng nàng thú nhận là nàng không quên được anh chàng thanh niên đã cứu nàng. Người mẹ bèn kể lại cho cha nghe. Người cha nói; “Chúng ta làm sao đây, anh ta nghèo quá không xứng với con gái của mình.” Sau đó người mẹ nói: “Vậy thì đừng bán mấy căn nhà đó. Cho anh ta đi. Cho anh ta tài sản đó thì anh ta biến thành giàu có, thì anh ta sẽ xứng đôi.” Rồi họ làm theo lời bà ta. Họ mời thanh niên đó đến và nói về dự tính của họ. Anh học trò vô cùng sung sướng. Dĩ nhiên anh ta cũng rất thích cô gái đó. Nhưng không dám mơ tưởng. Về sau, họ thành hôn. Rồi họ dọn vào nhà của kẻ xấu xa trước, rồi sống cuộc đời giàu sang, hạnh phúc. Một hôm anh thư sinh ra ngoài chơi, anh đi dạo trong vườn, và vấp phải một cục đá lớn. Anh nhặt lên và vứt nó đi. Anh sợ vợ cũng sẽ vấp phải cục đá đó. Bỗng nhiên anh thấy một cái rương thật lớn bên dưới. Một cái rương bằng đồng. Anh đào nó lên và mang vô nhà. Cái rương rất nặng, anh phải nhờ có người giúp khiêng vào nhà cho vợ xem. Sau đó hai người mở ra xem có gì bên trong. Ah! Có rất nhiều châu báu và trang sức quý giá. Dường như người kia đã dùng phép thuật đánh cắp, hay lường gạt nhiều của cái của người khác. Chàng thư sinh nói với vợ: “Đồ này chắc là của gã kia đã gạt của người ta, chúng ta nên báo cáo cho cha. Thế là anh mang cho cha xem. Người cha vui vẻ nói: “Con thành thật như vậy cha rất hài lòng. Nhưng mình không biết đồ này là của ai, hay thuộc về ai vì người đó đã thu thập mấy chục năm, con cứ giữ lấy để dùng cho con.” Rồi anh mang về và còn giầu hơn nữa. Rồi anh nhớ lại ông lão kia và đi tìm ông ta. Anh kể cho ông nghe và cảm ơn ông. Anh nói với ông lão rằng: “Bây giờ ông có thể lấy hết, thích gì ông cứ lấy.” Ông lão cười nói: “Lão già rồi, không cần nhiều. Lão không muốn gì hết.” Nhưng anh trai trẻ đó cứ năn nỉ: “Ít nhất cũng lấy một viên ngọc quý, một viên kim cương.” Ông lão chỉ muốn con chim bị bắn rớt xuống đất, mà chàng thanh niên đã giữ làm kỷ niệm. Sau đó chàng trao lại cho ông lão, vậy thôi. Rồi hai người sống trăm năm hạnh phúc. Hết 781_aulacese Always Keep a Pure and Contented Heart Con chim cứ bay đi. nàng sợ quá, bay thật là cao. Con chim cứ bay và nàng không biết làm sao. Rồi đột nhiên một viên đạn hay gì đó, từ dưới đất bắn lên, trúng bụng con chim. Xuyên vô bụng làm hư máy bên trong. Con chim thình lình rơi xuống. Không rơi đâu khác mà rơi ngay trước nhà anh thư sinh nghèo đó. Anh thư sinh nghèo rất hoảng sợ khi nghe một tiếng động lớn như vậy. Không biết là chuyện gì, sau khi hoàn hồn, anh chỉ thấy đó là một con chim lông đỏ và xanh. Con chim rơi xuống trước mặt anh vỡ tan tành. Anh cũng thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng mặt nàng tái xanh, mắt nhắm nghiền như chết. Anh đi lấy một chậu nước, vẩy nước lạnh lên mặt cô. Ngay lúc đó thiếu nữ tỉnh dậy, thấy anh ta nàng càng thêm sợ hãi. Chàng thư sinh nói: “Đừng sợ, tôi không có hại cô đâu, tôi muốn cứu cô. Xin cho biết chuyện gì đã xảy ra.” Nàng đáp rằng nàng không biết. Một con chim đến bắt nàng. Anh ta nói: “Con chim đã chết rồi. Nàng nhìn kìa, nó đã vỡ tan tành. Xin cho biết nhà cô ở đâu? Tôi có thể đi tìm cha mẹ cô đến đưa cô về.” Cô ta cho biết nhà ở đâu. Và ái nữ của người tên như vậy. Anh ta nói: “Ah! Nhà cô cũng không xa lắm. Bây giờ tôi sẽ chạy đến nhà cô báo cho gia đình cô biết để họ đến đưa cô về.” Thiếu nữ vẫn còn sợ quá nói: “Đừng đi, dừng để tôi một mình ở đây. Tôi sợ con chim sống dậy nó sẽ bắt tôi nữa.” Chàng thư sinh nói: “Thôi được, nếu cô sợ tôi sẽ ở bên cô. Tôi sẽ tìm người khác đi báo cho gia đình cô. được không?” Thiếu nữ bằng lòng. Sau đó anh ta đi tìm một người khác đi báo cho gia đình nàng. Một lúc sau, dĩ nhiên cha mẹ nàng chạy đến, cùng với tỳ nữ đưa nàng về. Họ sung sướng là ái nữ của họ đã về. Họ cũng mời người thanh niên đó đến nhà. Và anh ta đi theo nàng suốt đường về. Khi về đến nhà, vị quan lớn giàu có đó nói với anh; Nếu tôi thưởng tiền cho một người như anh thế nào anh cũng từ chối. Nhưng tôi thấy nhà anh cũ kỷ tồi tàn quá, hãy lấy một trăm lạng sửa nhà được không? Bình thường thì anh từ chối, nhưng họ nhất định cho, nên anh nhận số tiền đó và cảm ơn họ. Nhận tiền xong anh nhớ tới ông lão, tiên đoán về tương lai của anh. Thế là anh đến nhà ông lão và nói: Cháu có 100 lạng, cháu sẽ lấy một ít để sửa nhà phần còn lại cháu sẽ biếu ông. Ông lão nói: Không, không phải bây giờ, tôi không muốn lấy 100 lạng của anh. Về sau số tiền 100 lang này sẽ không có ý nghĩa gì với anh nữa. Lúc đó tôi sẽ nhận. Bây giờ về sửa nhà anh đi. Anh chàng mang số tiền đó về sửa nhà. Rồi sống mỗi ngày rất thoải mái. Tuy nhiên, vị quan lớn kia phái người đi khắp nơi tìm thủ phạm. Nhưng không tìm được vì không biết đó là ai. Họ bèn đến hỏi anh chàng thanh niên. Anh bèn đi hỏi ông lão xem có biết ai không: Ông biết nhiều người như vậy thì ông có biết thủ phạm đó là ai không?19.43 |
Archives
January 2023
Categories |