0466 Tin Sư Phụ Sẽ Thấy Được Thượng Đế-8JAN1995 Hsihu, Formosa Đây là một câu chuyện thật của Ấn Độ. Tại Biha, Biha là tên của một thành phố ở Ấn Độ khá nổi tiếng. Có một đứa nhỏ chân trâu, nó chăm nom những con bò. Tên của nó là Malydas, nó chỉ là một đứa nhỏ, không có học vấn, nhưng mà tâm của nó rất đơn thuần, rất trong sạch. Mỗi ngày nó dẫn trâu ra ngoài đồng cho chúng nó ăn có, ban đêm là dẫn chúng về. Đó là việc làm của nó. Có một ngày có một vị xuất gia của Bà La Môn đến đó bái lạy hoặc là tìm minh sư, hoặc là tọa thiền. Rồi tắm trong giòng suối trước mặt nó. Khi tắm xong thì ngồi đó tọa thiền. Người đó tu pháp Hathazama dùng một ngón tay cái để trên mũi. Bịt một bên, thở một bên rồi lại bit bên kia. Thằng nhớ này không biết gì mấy, nó hiếu kỳ đúng coi. Đợi đến khi người đó làm xong động tác đứng dậy sắp sửa đi. Nó mới đến nắm lấy người đó mà lạy lục: “Đại nhân ông có thể dạy tôi những gì hồi này mà ông làm không?” Người Ba La Môn đó trả lời: “Lúc này tôi ở đó nhìn Thương Để, tọa thiền mà.” Thằng nhỏ hỏi: “Tọa thiền để làm gì?” Ông ta trả lời là tọa thiền thì có thể thấy được Thượng Đế. Thằng nhỏ hỏi: “Hồi nảy tôi thấy ông nhét mũi, ông nhét bằng cách này là có thể thấy Thượng Đế ư?“ Ông hòa thượng đó vì thấy thằng nhỏ cứ hỏi lòng vòng. Ông vì muốn đi cho rồi nên mới nói: “Đúng, đúng.” Mà ông ta cũng không giải thích rõ là nhét một bên hoặc là hai bên. Thằng nhỏ nghe được rồi. Nó cũng muốn nhìn thấy Thượng Đế, nó rất khát vọng. Nó vội xuống dòng sông tắm gội, và cũng lên làm theo điệu bộ đó. Nhưng mà nó nhét hết hai lỗ mũi, bởi vì nó nhìn từ xa nên không thấy rõ. Thằng nhỏ cứ ngồi đó đè mũi của nó thật chặt. Đã gần 1 phút rồi sao Thượng Để còn chưa xuống? Nó sắp ngộp thở rồi mà nó vẫn muốn thấy Thượng Đế nên chưa chịu bỏ tay ra. Thượng Để ở trên, vị Visnu của tầng trời thứ hai đã chịu hết nỗi. Ngài thấy thằng nhỏ gần chết rồi nên mới hiện xuống và nói rằng; “Ta đến rồi, Thượng Đế đến rồi.” Thằng nhỏ mới hỏi: “Ngài là Thượng Đế ư?” Ngài nói: “Đứng vây, ta là Thượng Đế.” Thằng nhỏ mới hỏi: “Vậy tôi làm sao tin Ngài đây.” Thượng Đế mới nói: “Vậy thì con làm gì hỉ làm chỉ cần tin là được rồi.” Thằng nhỏ mới nói: Nếu mà sư phụ con nói Ngài là Thượng Đế thì con mới tin. Bởi vì sư phụ của con đã gặp được Ngài mà.” Thượng Để không còn cách nào hơn chỉ nói được rồi hãy đi hỏi ông ta. Nhưng mà thằng nhỏ lại nói: “Khi tôi đi hỏi Ngài chạy mất thì sao?” Thượng Đế nói: “Vậy con muốn làm gì thì làm.” Thằng nhỏ mới nói: “Vậy thì để con cột Ngài trên cây đó. Khi sư phụ con nói đúng thì con sẽ thả Ngài ra.” Thượng Đế nhận lời, rồi để cho nó cột lại. Thằng nhỏ mới đuổi theo sư phụ hồi nãy, người tu yo-ga đó. Khi đã đuổi kịp rồi mới kéo ông ta trở lại, vị tu sĩ mới hỏi: :Làm gì vậy?” Thằng nhỏ mới nói: “Tôi đã thấy được Thượng Đế rồi, nhưng mà tôi không tin. Ông qua đây ấn chứng coi có phải là Ngài không?” Khi trở lại đó nó mới chỉ cây cổ thụ trên đó có cột vài vòng dây thừng nói rằng; “Thượng Đế ở đó. Ông coi có phải là Ngài không?” Vị tu sỉ yo-ga đâu có thấy được, nhưng thằng nhỏ cứ hỏi hoài nên ông nói đại là đúng vậy, Ngài là Thượng Đế. Lúc đó thằng nhỏ mới lạy xuống mà mở trói cho Thượng Đế. Vị Thượng Đế đó thấy nó đối với sư phụ của nó có lòng tin như vậy rất là cảm động mới hỏi thằng nhỏ. Hỏi coi nó bây giờ muốn gì, thích gì là sẽ cho nó. Có thể cho một nguyện vọng. Thằng nhỏ nói là nó không cần gì hết. Nhưng Thượng Đế hối thúc nó, nói nó muốn gì thì ông sẽ cho. Thằng nhỏ mới nói: “Được rồi nếu vậy thì con có một yêu cầu là mỗi lần con bịt mũi lại là Ngài phải hiện ra liền đừng có chậm như lần trước vậy.” Thượng Đế vui vẻ nhận lời. Cho nên bây giờ mỗi ngày thằng nhỏ đó đều có một người bạn, Mỗi lần nó thấy chán là nhét mũi thì Thượng Đế xuất hiện. Đến chơi với nó, nói chuyện với nó, và làm rất nhiều việc với nó. Cho nên mỗi ngày nó đều rất vui sướng chơi với Thượng Đế. Thời gian qua rất mau, đời sống của nó cũng rất thoải mái. Trải qua mấy năm sau, vị sư phụ của nó lại đi ngang qua đó một lần nữa. Thằng nhỏ chăn trâu nay thấy được sư phụ nó, mới quỳ ở đó mà lạy nói rằng: “Sư phụ ngài là vĩ đại nhứt, bởi vì ngài cho con một phương pháp rất tốt, mới có thể thấy được Thượng Đế, con rất cảm ơn ngài. Còn có thể làm gì để cho ngài vui mừng không?” Nhưng vị tu sĩ không hiểu được nó nói gì. Thằng nhỏ mới đem hết câu chuyện nói cho ông ta nghe. Rồi vị sư phụ đó mới hỏi nó: “Vậy con có thể bảo Thượng Đế xuống cho ta coi không?” Thằng nhỏ mới nói không thành vấn đề, nó mới nhét lỗ mũi lại. Và Thượng Đế xuống liền. Nó mới bảo với sư phụ nó: “Thượng Đế xuống rồi đó, Ngài đẹp như vậy, Ngài đứng đó.” Nhưng sư phụ nó không nhìn thấy được. Bởi vì sư phụ Bà La Môn này rất ngạo mạn với học vấn của mình, kinh điển của mình, rồi có nhiều người tôn trọng ông. Tâm ngạo mạn không rửa sạch được nên không thấy được Thượng Đế. Rồi thằng nhỏ mới cầu xin Thượng Đế làm sao cho sư phụ nó thấy được. Thượng Đế nói: “Bởi vì tâm ông ta không đơn thuần, phải giữ thân khẩu ý cho tốt để cho tâm ngạo mạn của ông ta được rửa sạch. Lúc đó mới có thể thấy được Thượng Đế. Thằng nhỏ mới chuyển lời lại cho sư phụ nó nghe. Lúc đó sư phụ nó mới rất hổ thẹn. Lập tức quỳ xuống lạy thằng nhỏ đó rồi khóc lóc. Lúc đó Thượng Đế cảm động rồi biết rằng ông không còn tâm ngạo mạn nữa mới hiện ra cho ông ta thấy. Từ đó về sau cả hai người tu hành rất tốt. Câu chuyện nầy ý nói rằng nếu chúng ta có lòng tin thì làm gì cũng được.
0 Comments
0460 Làm Thế Nào Để Được Ân Sủng Của Thượng Đế-31DEC1994-2JAN1995 Hsihu, Formosa Đây là truyện của Ấn Độ, người nầy vốn là một người nô lệ, nhưng mà không biết tại sao ông lại biến thành một vị thủ tướng. Và ông vua rất thích, rất cưng ông này. Bởi vậy cho nên những người bộ trưởng khác rất là ganh tỵ với ông ta. Họ tìm nhiều cách muốn làm cho vua ghét ông thủ tướng này để không dùng ông nữa. Nhưng bất kể họ cố gắng như thế nào vẫn vô ích. Bởi vì ông vua vẫn rất thích ông thủ tướng này mà lại càng thương ông ta thêm nữa. Có một hôm, mấy ông bộ trưởng mới hỏi ông vua: “Bệ hạ kính yêu! Xin cho chúng tôi biết sao ngài thích ông nô lệ này nhiều như vậy?” Ông vua mới trả lời rằng: “À, đương nhiên là có một lý do, có một ngày quý vị sẽ biết.” Khoảng hai tháng sau, ông vua mới bảo tất cả những vị quần thần, bộ trưởng đến nói rằng: “Các vị quần thần kính yêu của ta, ngày mai ta sẽ đi vào vườn hoa của ta trốn trong đó. Quý vị phải từ sáng sớm đi tìm ta, và trước bữa tối, trước khi mặt trời lặn là phải tìm cho ra ta, mà ai tìm được ta sẽ thưởng cho người đó rất nhiều.” Bá quan nào cũng rất mừng rồi trở về. Khi về nhà họ cứ nghĩ rằng: Ông vua nên cho chúng ta lễ vật gì. Cứ nghĩ tới những chuyện về lễ vật, tâm rất bận rộn nghĩ về các lễ vật, nhưng bởi vì tâm họ cứ bận rộn tự hỏi mình ngày mai lấy được lễ vật gì cho nên họ không ngủ được. Đêm hôm đó, ông vua mới hạ lệnh báo những người biết nhảy múa, những cô gái đẹp nhất, sáng sớm ngày hôm sau phải nhảy múa hát ở trên những con đường đến hoàng cung đó, Cho nên sáng hôm sau, mấy ông quan bắt đầu đi tìm ông vua, nhưng mà trên đường đi họ thấy mấy cô gái đẹp nhảy múa ca hát. Cho nên họ không cách nào mà không động tâm ở đó mà ngắm từ từ, ông nào cũng nghĩ trong bụng rằng: Từ đây đến vườn của hoàng cung cũng rất gần mà vườn hoa đó lại nhỏ trong mấy phút là ta có thể tìm được nhà vua cho nên không cần phải gấp như vậy, nên ở đây coi họ nhảy múa hát cái đã, rồi càng nghĩ như vậy thì càng coi, coi miết tới mặt trời đã gần xuống núi rồi họ đi tìm ông vua, đương nhiên là tìm được. Khi họ vào vườn hoa lúc đó mặt trời bắt đầu lặn rồi. Khi họ đến họ cảm thấy rất đỏ mặt và thất vọng, bởi vì A-dah, ông nô lệ đó từ sớm đã ở bên cạnh ông vua rồi. Mấy ông đại thần mới hỏi: “Sao mà ông đến sớm như vậy? Ở trên con đường ông không coi người ta ca hát gì à? Rất là đẹp mà sao không coi.” Ong nô lệ mới nói rằng: “Người nào múa, người nào hát, tôi đâu có thấy gì đâu? Từ sáng sớm tôi đã từ nhà tôi đi thẳng đến đây. Tôi đâu có thấy ai múa hát gì đâu? Trong tâm tôi cứ nghĩ rằng làm sao mà mau mau tìm được ông vua. Bởi vì tôi rất nhớ ông từ tối hôm qua đến bây giờ. Tôi tìm còn không kịp, làm sao mà có bụng dễ coi người ta múa hát. Từ sáng sớm tôi đã một bên ông vua rồi.” Ông vua mới nói với bá quan rằng: “Quý vị thấy không? Bây giờ quý vì đã biết tại sao ta thương ông A-dah sâu đậm như vậy bởi vì ông ta chỉ thương có một mình ta thôi. Trong mắt ông, toàn thế giới cũng không có còn tồn tại nữa, bất cứ cô gái đẹp nào hay tiệc tùng gì hay người gì cũng không có cách nào đụng đến tâm của ông ta. Tại vì ông ta chỉ thương có một mình ta thôi. Bởi vì ông ta thương ta như thế cho nên ta mới thương ông ta như vậy.” Câu chuyện nầy muốn nhắc nhở chúng ta biết rằng chúng ta đối với Thượng Đế, đối với Phật phải có tính thần nhất tâm bất loạn. Đừng bị thế giới nầy lung chuyển, mê hoặc tâm chúng ta, làm cho rời khỏi cái mục đích của chúng ta, như vậy chúng ta mới được ân sủng của Thượng Đế. |
Archives
January 2023
Categories |