International Gathering with Supreme Master Ching Hai - Europe, JUL ~ OCT 2015 Buddhist stories: A Man Named Coppertooth – Sep 20, 2015 Câu chuyện này có lời rằng như sau: Dẫu nói năng ngàn lời nhưng không gì lợi ích, lời huấn thị này là từ vị thầy, tức là Đức Phật, khi Ngài trú ngụ tại Trúc Lâm với giải thích người có Răng Đồng làm nghề đao phủ. Chúng tôi nghe kể rằng một bọn cướp 500 tên, trừ một tên, sống bằng nghề cướp bóc các thôn làng và những nghề tàn ác khác. Bây giờ có một gã răng màu đồng, da ngâm đen mình đầy sẹo, đến nói: “Cho tôi sống với các ông đi. Tôi muốn nhập bọn với các ông.” Rồi họ dẫn gã đến gặp tên đầu đảng và nói: “Người này cùng ở với chúng ta.” Chúa đãng nhìn gã rồi tự nhủ: “Tên này tánh tình tàn bạo quá đổi. Gã có thể cắt ngực mẹ để ăn hoặc cắt hông cha để uống máu.” Tên đầu đảng nghĩ như vậy. Do đó mà hắn đã từ chối lời cầu xin của người đó và nói: “Không thể thâu nhận người nầy sống với chúng ta, ở lại với chúng ta.” Dù bị từ chối không cho nhập bọn với những tên cướp, gã vẫn tìm cách nịnh bợ mua chuộc cảm tình một tên đồ đệ của chúa đảng. Tại vì gã này rất lịch sử lễ phép, hết sức khiêm tốn đối với đồ đệ của chúa đảng. Cho nên tên đồ đệ này dẫn gã theo tới gặp tướng cướp và nói: “Thưa đại ca, người này là hầu cận dễ bảo của chúng ta! Ôi, xin đại ca ban ân huệ cho hắn đi!” Sau khi thỉnh cầu, tên đồ đệ trao người đó cho tướng cướp. Một hôm bọn cướp bị dân chúng hợp lực với lính nhà vua, bắt được đưa hết ra tòa, trình diện bọn chúng trước mặt các quan toà. Quan tỏa ra lệnh chặt đầu bọn chúng bằng rìu. Dân chúng bối rối: “Ai sẽ xử tử bọn này?” Sau khi tìm kiếm khắp nơi, họ không tìm thấy một người nào sẵn lòng làm đao phủ. Không ai muốn chặt đầu chúng. Cuối cùng, họ nói với tên đầu đảng: “Nếu ngươi giết hết cả bọn thì sẽ được tha mạng và còn được thưởng nhiều nữa.” Nhưng vì đã từng chung sống với nhau gã cũng không nở giết. Cũng vậy, tất cả 500 tên cướp trừ một tên, tức là 499, từ chối không làm đao phủ. Cuối cùng, hỏi đến tên Răng Đồng sợ hãi đó, thì gã đồng ý nói: “Được chứ.” Rồi gã giết hết cả bọn, được tha mạng và lãnh thưởng giàu to. Tên này rất đáng sợ. Đã không có nơi nào để sống mới phải gia nhập với bọn cướp. Bây giờ mà không làm thì tiêu đời luôn. Ngay cả mấy tên cướp cũng không muốn hắn. Tên chúa đảng nghĩ đúng: “Gã này rất là độc ác, rất là dữ dằn. Hắn sẽ làm bất cứ gì, tàn bạo giết người không ghê tay. Quân cướp cũng không muốn thâu nhận tên này! Ăn cướp cũng có đạo đức. Họ không muốn giết đồng đảng của họ để được sống trong giàu sang phú quý. Cho nên ăn cướp đâu phải lúc nào cũng xấu xa như mình tưởng. Dĩ nhiên trộm cướp là xấu, mình không nói là mình khuyến khích những hành vi này. Nhưng có những người trong giới thượng lưu hoặc là có địa vị cao trong chính trị, họ còn tệ hơn cả trộm cướp. Trộm cướp họ chỉ có lấy tiền bạc của mình. Nhưng những người tàn ác, họ lấy cả mạng sống của mình. Tiền bạc mình còn kiếm lại được, phải không? Hay là có thể mượn tạm sống qua ngày, chứ sinh mạng thì không mượn được! Cho nên nhiều khi người ta phạt cái tội trộm cướp quá tàn nhẫn. Như có những quốc gia, ho chặt tay, nếu ăn cắp mà bị bắt, hay nếu có người bảo mình là ăn cắp. Nhiều khi người ta bị oan thì sao. Nếu họ cần về tài chánh thì tốt nhất là nên bù đắp cho gia đình bị mất mát đó, rồi bắt tên cướp kia đi lao động hoặc làm gì đó để mà bù lại cái hành động xấu kia, thì họ mới có thể có cơ hội quay đầu lại. Có những tên cướp sau nầy phục thiện. Rồi dân chúng mới nói: “Hôm trước có người nào đó chém đầu 500 tên cướp. Hắn đâu rồi?” Chúng tôi thấy ông ấy ở chỗ đó, chỗ đó. Đây là câu trả lời. Họ mới gọi người đó đến và nói: “Hãy chém đầu mấy tên này rồi người sẽ được thưởng to.” Hắn đáp: “Được chứ!” Cũng người đó lại làm lần nữa, nói rằng hắn đồng ý. Rồi hắn chém đầu hết và lãnh thưởng. Người này thật là độc ác. Mới đầu, lần đầu tiên làm thì có thể là vì sợ, và tên cướp đó mới đầu cũng chẳng đối xử với hắn tử tế gì. Nhưng lần này hắn đã giàu có rồi, đã được thưởng rồi sau khi giết 500 mạng kia. Mà bây giờ làm nữa; thật là nhẫn tâm. Kẻ cắp còn tốt hơn là người này. Dân chúng sau khi hỏi ý với nhau họ nói: “Đây là người xuất sắc nhất. Chúng ta sẽ phong hắn làm đao phủ thường trực.” Sau nầy họ dẫn tới 500 tên cướp nữa cũng từ Phương Tây và sau đó 500 từ Phương Bắc. Thế là gã chém đầu 2000 tên cướp đưa về từ khắp bốn Phương, những thành phố lớn. Rồi từ đó, mỗi ngày gã giết một hai người họ mang tới trong suốt 55 năm gã hành nghề đao phủ công cộng. Về già, gã không thể chặt đầu người một nhát nữa, mà phải 2 đến 3 nhát. Gây thêm đau đớn cho nạn nhân. Dân chúng nghĩ là: “Chúng ta phải kiếm một đao phủ khác. Gã nầy làm nạn nhân phải chịu quá nhiều đau đớn không cần thiết. Do đó gã không còn hữu dụng gì nữa. Vì vậy họ cho gã nầy nghỉ việc. Khi còn giữ chức đao phủ, gã quen nhận 4 bổng lộc. Cho nên như quần áo cũ để mặc, cháo sữa nấu từ bò tươi, hoa nhài để tô điểm, và dầu thơm để xức. Nhưng những bỗng lộc nầy gã không được nữa. Ngày bị bãi chức gã ra lệnh nấu cháo sữa sẵn sàng cho gã, lấy quần áo cũ cùng với hoa nhài và dầu thơm, rồi ra bờ sông tắm. Xong gã mặc quần áo cũ, đeo vòng hoa nhài, xức dầu thơm vào tay chân. Dầu thơm này chắc là cho người già, nhưng thơm lắm. Xức đầu vào tay chân, rồi về nhà, ngồi xuống. Họ để trước mặt gã bát cháo sữa làm bằng bò tươi và nước để rửa tay. Vào lúc đó, Trưởng lão Xá lợi-phất xã thiền. Ngài tự nhủ: “Hôm nay ta nên đi đâu đây?” Nhìn trước lối sẽ đi khuất thực, ngài thấy cháo sữa trong nhà tên đao phủ cũ. Ngài tự hỏi: “Không biết người này có tiếp ta tử tế không?” Thì ngài nhận biết hai điểm sau đây: Người đặc biệt này sẽ đối xử tử tế, do đó ông sẽ được phước báu lớn. Cho nên trưởng lão khoát y, cầm bát và đứng trước cửa nhà tên đao phủ củ. Gã thấy trưởng lão, sư ông đó, gã sanh tâm hoan hỷ. Thấy sư ông, gã thầm nghĩ: Đã từ lâu ta hành nghề đao phủ, biết bao mạng người chết dưới lưỡi dao của mình. Bây giờ cháo sữa đã được chuẩn bị trong nhà, và trưởng lão đã đến đứng trước cửa. Bây giờ ta nên cúng dường ngài. Ông cất tô cháo đặt trước mặt mình, bước ra đảnh lễ trưởng lão, tỳ kheo, Xá lợi phất, và mời trưởng lão vào nhà ngồi, trút cháo vào bình bát, rưới bò tươi lên, và đứng quạt một bên. Đã lâu không nếm cháo sửa, ông thèm ghê gớm. Trưởng lão, Xá-lợi-phất đọc được ý ông, bèn bảo: “Này cư sĩ, ăn cháo đi.” Đã vậy ngài không phê bình người đó là sát nhân, đao phủ. Ông đưa quạt cho người khác rồi ăn cháo. Trưởng lão, Xá-lợi-phất bảo người quạt cho ngài rằng: “Hãy quay qua quạt cho cư sĩ kia.” Thế là có người quạt hầu, viên đao phủ cũ ăn một bữa cháo no bụng, rồi lấy quạt lại, quạt cho Trưởng lão Xá-lợi-phất. Khi Trưởng lão thọ thực xong, ông đỡ lấy bình bát. Khi trưởng lão bắt đầu hồi hướng công đức, nhưng ông chẳng thể để tâm nghe được. Trưởng lão thấy thế bèn hỏi: “Này cư sĩ, tại sao không thể chú tâm nghe ta khai thị?” “Bạch tôn giả, con đã làm nhiều việc tàn bạo từ bấy lâu nay. Tôi đã xử tử nhiều người. Vì cứ nhớ đến những việc làm của tôi trong quá khứ mà tôi không thể nào chú tâm vào bài giảng của ngài.” Trưởng lão Xá-lợi-phất hỏi: “Này cư sĩ, nếu trường hợp là như thế thì ông làm gì sai đâu?” Cư sĩ hoang mang nghĩ bụng: “Theo lời Trưởng lão thì tôi không làm gì sai sao? Bạch tôn giả, tốt quá, xin Tôn giã giảng tiếp.” Trưởng lão nói tiếp bài hồi hướng. Tâm ông trở nên tĩnh lặng. Nghe pháp nhãn lực của ông khai mở và ông tiến đến quả Dự lưu (bước đầu tiên của người thọ Tâm Ấn. Khi Trưởng lao hoàn tất việc hồi hướng, ngài ra về. Ông cư sĩ, nghĩa là đao phủ cũ, tiễn ngài một đoạn đường rồi quay trở lại. Trên đường về, ông bị quỷ dọa xoa đội lốt con bò cái dùng vai hút chết. Ông chết và tái sanh vào cõi trời Đẩu Suất. Sư đồ các tỳ kheo bắt đầu bàn tán trong Pháp đường. Người mà làm đao phủ xử tử quân trộm cướp, người mà đã thực hiện những hành vi tàn nhẫn suốt 55 năm, hôm nay bị bãi chức, hôm nay cúng dường cho Trưởng lão, hôm nay chết. Ông tái sanh về đâu? Thầy, tức là Đức Phật vào hỏi: “Các tỳ kheo, bây giờ các ông ngồi đây và bàn tán chuyện gì?” Họ thưa chuyện thì Phật nói: “Các tỳ kheo, ông ta tái sanh lên cõi trời Đẩu Suất.” Cõi Atula cao, rất tốt. Rồi các vị tỳ kheo nghe Phật nói thế. Họ hỏi Phật: “Bạch Thế Tôn, Ngài nói sao? Ông đó đã giết người suốt quãng đời dài như vậy mà được tái sanh lên cõi trời Đẩu Suất?” Đúng vậy, các tỳ kheo, ông ta được thăng thiên! Ông Ông nghe Xá-lợi-phất thuyết pháp và do đó mở mang tri kiến. Do đó khi lìa đời ông được tái sanh lên cõi trời Đẩu Suất. Xong Phật nói bài kệ sau đây: “Người đao phủ trong thành, Nghe những lời khéo nói, Được nhận và sau đó lên cõi trời hưởng vui.” Các tỷ kheo hỏi tiếp: “Bạch Thế Tôn, trong lời hồi hướng thật ra đâu có năng lực gì ghê gớm. Vả lại người này đã lầm lỗi rất nhiều.” Phật trả lời: “Các tỳ kheo đừng đo lường giáo pháp của ta nhiều hay ít lời. Một câu đầy đủ đạo lý vẫn có công đức siêu việt.” Nói xong, Phật dạy giáo lý, bằng cách nói bài kệ như sau. “Dẫu ngàn lời, nhưng không gì lợi ích. Tốt hơn một câu nghĩa. Nghe xong được tỉnh lạc.”
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |