Bạn có biết (bản tin 65) Suma Ching Hai giảng tại đạo tràng Tây Hồ, Formosa ngày 30 tháng 6, 1995 (Nguyên văn tiếng Âu Lạc) Có một câu chuyện về một vị tăng. Sư Phụ (nguyên văn tôi) nghĩ là ở Hoa Kỳ và cũng là một tu sĩ người Mỹ. Người này có viết một cuốn sách nói về thể nghiệm của mình trong lúc làm tu sĩ tại một thiền viện trước kia. Lúc còn là một tu sĩ, trong thiền viện đó anh ta đã tuyệt đối tuân theo luật lệ của nơi này. Giống như giờ nào thì làm việc gì, quý vị biết, giờ làm việc trong vườn, rồi giờ ăn uống, giờ cầu nguyện và giờ đi ngủ. Bất kỳ công việc gì anh cũng đều triệt để tuân theo các quy luật và luôn luôn tập trung, anh cũng không màng than phiền hay muốn thay đổi chính sách của tu viện. Rồi khi anh ta ăn uống, có lúc anh ta không quen với thức ăn trong thiền viện. Một loại thức ăn đơn giản. Đôi khi những người tu sĩ, quý vị biết, đa số còn độc thân, và còn trẻ nên không biết nấu ăn. Cho nên đồ ăn nấu rất tệ. Anh phải công nhận. Nhưng sau này, ở lâu rồi, anh cố gắng hòa mình vào đời sống ở đó, và ăn uống không bao giờ nghĩ ngợi gì hết. Anh ta ăn bất kỳ món gì để trước mặt, và nhờ vậy đã cảm thấy tam hồn càng bình an. Sao đó, anh đã thất sự có được sự thăng hoa về tâm linh, thậm chí không cần Tâm Ấn, minh sư hay gì cả. Có lẽ đó là cách mà nhiều người trong giòng kín của Cơ Đốc giáo hay Thiên Chúa Giáo đạt được ít nhiều khai ngộ. Cho nên anh này đã đạt được quả vị thánh nhân ở một mức nào đó, bằng cách giao phó hết cho Thượng Đế và hoàn toàn chấp nhận bất kỳ vận số gì đến với anh. Nhờ vậy mà đầu óc của anh ta không ba giờ nghĩ ngợi đến việc chuyện nầy tốt hay xấu, có nên thay đổi tập quán hay luật lệ của tu viện hay không, đại khái vậy. Anh ta đã viết ra một số thề nghiệm rất, rất là tốt. Cho nên Sư Phụ (Nguyên văn tôi) ý muốn nói với quý vị rằng tâm đơn thuần là điều rất, rất là quan trọng cho việc tu hành.
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |