Lời Pháp Cam Lồ #9 Mục Đích của Loài người Là Tu Hành Pháp Môn Quán Âm (Phần 1) Vài thập niên trước có một người tu hành Ấn Độ rất khao khát được giải thoát, rất mong cầu tìm được một pháp môn cao đẳng để có thể giải thoát khỏi vòng sinh tử. Từ thuở nhỏ, ông đã thích về Đạo, suốt ngày nói về kinh điển. Ông nói về tu hành Chân lý với những người tu hành. Vị này được sinh ra trong một gia đình đạo Sikh. Đạo Sikh đã có khoảng 500 năm nay. Đạo Sikh vốn không phải là một tôn giáo. Với tập quán sau một thời gian rất lâu người ta tạo pháp môn này thành một tôn giáo khác. Ngoài ra giáo lý của Minh Sư của họ cũng gần giống như những gì tôi dạy, họ cũng dạy Pháp Môn Quán Âm. Chữ Sikh có nghĩa là đệ tử, đệ tử chân chính. Tiếng Anh chúng ta gọi là đạo Sikh. Vì họ từ Pháp Môn Quán Âm khác với hơn phân nửa truyền thống tu hành của Ấn Độ, cho nên dần dần mọi người phân chia họ vào thành một tôn giáo khác. Đạo này cũng giống như bất cứ tôn giáo hoặc tông phái nào. Nguyên thủy vốn không có tôn giáo gì cả, vì mạch pháp của tôn giáo gián đoạn, mạch pháp đã chuyển thành một tôn giáo khác. Người nầy tuy sinh ra trong một gia đình Sikh nhưng không tìm thấy thể nghiệm bên trong theo như kinh điển của đạo Sikh đề cập đến. Hàng ngày, người nầy tụng kinh Sikh, giống như Phật tử hoặc tín đồ Thiên Chúa giáo đọc kinh vậy. Có một ngày, người nầy đọc một đoạn trong kinh nói rằng, có năm loại âm thanh nội tại khác nhau, năm loại âm thanh huyền diệu. Trong Pháp Môn Quán Âm chúng ta gọi là Phạm âm, hải triều âm, diệu âm Quan Thế Âm. Người ấy tìm thấy trong kinh Sikh cũng viết như vậy: rằng có năm loại âm thanh, biểu tượng cho năm cảnh giới khác nhau. Khi đọc đến những cảnh giới, ông nghi ngờ, và suy nghĩ: “Thật lạ. Tại sao mình không thể nghiệm âm thanh nào cả, bất cứ âm thanh nào trong năm âm thanh đó?” Vì vậy người nầy chạy đông, chạy tây hỏi rất nhiều vị tu sỉ Bà La Môn về điều này. Ở Ấn Độ Mahatma có nghĩa là đại linh hồn, có nghĩa là một vị đại đạo sĩ, nhưng không có nghĩa họ thật sự tu hành cao thâm. Mahatma nguyên thủy có nghĩa là những người thật sự có đằng cấp cao đẳng, bên trong, và sự tu hành của họ đạt được quả vị. Còn ngày nay ai cũng có thể trở thành Mahatma, chỉ còn một danh xưng mà thôi. Sau khi hỏi những vị Mahatma ở Ấn Độ, ông hỏi mọi người, tuy nhiên, không một vị nào biết về âm thanh nầy, ngay cả vị thầy của người ấy, vị thầy dạy người nầy tụng kinh mỗi ngày. Người này hỏi vị thầy rằng: Trong đoạn kinh có nói đến năm loại âm thanh khác nhau, âm thanh huyền diệu là chấn động lực nội tại, 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Làm sao con nghe được? Vị thấy đó trả lời không biết. Không cách nào biết được. Người này đi hỏi một người khác, Cuối cùng người đó trả lời: “A tôi biết. Có năm loại âm thanh, nhưng tôi chỉ biết có 2 loại, còn ba loại kia, tôi không dạy được vì tôi chưa từng thể nghiệm được điều này.” Cho nên người đó truyền hai loại âm thanh. Có nghĩa là người đó đã mở nhĩ căn cho người này. Tuy bên trong chúng ta có diệu âm Quan Thế Âm, thắng bỉ thế gian âm nhưng nhĩ căn của chúng ta chưa mở nên không thể nghe được. Để tu Pháp Môn Quán Âm hoặc bất cứ pháp môn nào, chỉ khi nào một người có lực lượng giúp chúng ta khai mở nhĩ căn, lúc đó chúng ta mới thể nghiệm được Diệu Âm Quan Thế Âm, thắng bỉ thế gian âm,” Vị pháp sư Sikh đó chỉ truyền cho người nầy hai đằng cấp, vì ông ta không biết đẳng cấp Thứ Ba, Thứ Bốn và Thứ Năm. Tuy vậy, vị này tu hành rất tinh tấn, nên nghe được hai loại âm thanh đó, và đạt được đẳng cấp Thứ Hai. Sau đó vị nầy rất thiết tha muốn biết ba loại âm thanh còn lại. Ông thật sự muốn biết, nhưng không ai có thể dạy cho ông. Vị nầy chạy đông, chạy tây hỏi rất nhiều người nhưng không một ai biết đến. Sau cùng, có một người cho hay rằng có một vị tu sĩ Bà La Môn tu khổ hạnh. Vị Bà La Môn nầy sống trong núi sâu, có thể vị đó biết được. Nhưng nơi vị nầy ẩn tu đó rất khó kiếm, nằm trong rừng núi linh thiêng, không người lai vãng. Vị tu sỉ Bà La Môn này tu rất khổ hạnh, mỗi ngày treo một chân lên cây. Một chân treo cao và một chân đứng như vầy. Tu khổ hạnh mà, để tự trừng phạt. Ông muốn dùng phương pháp này để tự kềm chế tham, sân, si. Ông không biết tu như vậy có hiệu quả không, nhưng ông đã tu như vậy vài năm rồi. Khi vị đệ tử Sikh thiết tha muốn được giải thoát đến thăm vị Bà La Môn. Vị đệ tử lo sợ khi thấy vị Bà La Môn tu hành như vậy nên hỏi: “Tại sao ông tu theo phương thức này?” Vị Bà La Môn đáp: “Tôi tu mọi Phương pháp.” Tu khổ hạnh là như vầy. Vị Sikh hỏi: “Ông đạt được gì chưa?” Vị Bà La Môn đáp: “Tôi đã đạt được một chút thần thông.” Ông có thể thấy ai thật sự tu hành. Ông biết được người tu hành chân chính ở đâu. Vị Sikh mong cầu được giải thoát nầy hỏi: “Tại sao ông không đi tìm người tu hành chân chính? Ông tu như vậy và vẫn chưa thành công, nếu ông biết người tự hành chân chính ở đâu, tại sao lại không đi tìm?” Vị Bà La Môn nói chân ông bị gãy rồi, không thể đi bộ được. Vì ông treo chân trên cây mỗi ngày. Quý vị có thể tưởng tượng được không? Vị Bà La Môn hỏi: “Tại sao anh đến đây. Hãy mau về đi nơi đây có nhiều cọp, rắn, các loại thú vật độc và hung dữ. Chúng có thể nuốt anh, làm tổn thương sinh mạng anh.” Vị Sikh trả lời: “Ông đã sống ở đây vài chục năm, thú vật không hại ông, tại sao tôi lại sợ?” Người tu khổ hạnh này rất vui lòng khi nghe người thanh niên nói. Ông có ấn tượng tốt nên bảo người thanh niên: “Có một người ở một nơi, đã tu hành hơn mười năm, và đã ra ngoài thuyết giảng cho công chúng, nếu anh đến nơi đó, sẽ tìm thấy người này và sẽ được truyền ba loại âm thanh còn lại.” Có một người khác ở Ấn Độ, cũng tu Pháp Môn Quán Âm. Khi gặp Sư Tổ của tôi, người này yêu cầu Ngài truyền toàn bộ pháp môn, không sót một đẳng cấp nào, và không sót một thế giới nào cả. Người này có ý nói là nói hết không sót điều gì, vì trong vũ trụ có nhiều đẳng cấp. Vị này yêu cầu Sư Tổ dạy hết tất cả đằng cấp, đừng chừa lại một nửa hoặc một chút nào. Sư Tổ của tôi rất ngạc nhiên và hỏi: “Sao lại phải ra nhiều điều kiện như vậy? Tôi chưa bao giờ giấu điều gì. Khi truyền pháp, tôi truyền toàn bộ.” Người đó kể với Sư Tổ rằng bản thân đã chuyển kiếp đến ba lần rồi mà chưa học được toàn bộ, chưa đạt được đẳng cấp cao nhứt của Pháp Môn Quán Âm. Vì vậy người này đã cầu Sư Tổ như vậy. Sư Tổ tôi nói: “Tại sao ông lại phải chuyển kiếp ba lần.” Vị đó kể lần thứ nhứt gặp được Minh Sư truyền pháp cho ông. Tuy vậy Minh Sư thời xưa rất nghiêm khắc, khảo nghiệm đệ tử với những khó khăn và rất rõ ràng. Sau khi khảo nghiệm một thời gian dài, Minh Sư mới truyền pháp. Nếu không, chỉ truyền cho một chút thôi. Họ để cho đệ tử một thời gian khá lâu đến khi chứng được đẳng cấp Thứ Nhất, họ mới truyền cho đẳng cấp Thứ Hai, và khi được đẳng cấp Thứ Hai rồi mới truyền cho đẳng cấp Thứ Ba. Đó là như vậy. Họ khảo Nghiệm để xem đệ tử có tu hành tin tấn không, có tạo phiền phức cho vị thầy không. Sau đó ông đã học một phần nhỏ của Phương pháp. Vị nầy hiện giờ đã lớn tuổi nên yêu cầu Sư Tổ như thế. Lần thứ nhất đến học, vị thầy đó khảo nghiệm rất lâu mới truyền Tâm Ấn, nhưng chỉ dạy ông đằng cấp Thứ Nhứt. Khi ông đã chứng được đẳng cấp Thứ Nhất và trở lại tìm học đẳng cấp Thứ Hai, thì vị thầy đã vãng sanh. Cho nên không có cách nào để học. Vì vị thầy không có người kế vị, vả lại tuổi của đệ tử đã cao và không có tiền bạc nhiều. Ông chạy đông chạy tây xác thân lại không được khỏe, và cũng không biết đi đâu để tìm Minh Sư khác dạy đẳng cấp Thứ Hai. Không bao lâu, đệ tử chết đi nhưng đẳng cấp chỉ đạt được thế giới thứ nhất. Khi vị này tái sanh làm người lần thứ hai, vì nhờ có phước báu tu hành kiếp trước, và đã chứng được cảnh giới Thứ Nhất nên không rớt xuống địa ngục, không làm súc sinh. Ông làm kiếp người lần nữa, đó cũng nhờ vị Minh Sư gia ân. Ông tìm Minh Sư và một lần nữa gặp Minh Sư cũng rất Nghiêm khắc. Cũng bắt đầu dạy đẳng cấp Thứ Nhất, khi chứng rồi, mới được học đẳng cấp Thứ Hai. Sau khi chứng được đẳng cấp Thứ Hai, vị thầy này cũng đã qua đời. Vị đệ từ đứng tại chỗ nhưng không thể tu cao hơn nữa. Chẳng bao lâu vị này cũng già rồi mất đi, đó là lần thứ hai. Bây giờ trở lại lần thứ ba, biết quá khứ, hiện tại và vị lai của mình. Vì khi đạt được đẳng cấp Thứ Hai, chúng ta có thể biết được quá khứ, hiện tại và vị lai của mình. Cho nên vị đệ tử lo sợ, sau khi tìm được sư tổ, ông yêu cầu: “Xin Ngài dạy hết năm loại âm thanh, xin truyền hết năm đẳng cấp. Nếu không tôi phải trở lại lần nữa sẽ không sao chịu đựng nổi.” Cho nên Sư Tổ nói: “Được rồi vì ta chưa bao giờ dạy như vậy cả.” Dòng dõi pháp mạch của Sư Tổ tôi rất từ ái. Nếu đã dạy thì dạy toàn bộ pháp môn.
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |