BMD 293 Tự tin và Tự ti 23dec1992 Đây là một câu chuyện cổ Phật giáo. Người đàn ông này rất nghèo. Ông chỉ có một người mẹ. Một lần nọ, ông ta cứu mạng một đứa nhỏ sắp bị chết đuối. Cho nên có người biếu ông một cái rìu. Ông dùng cái rìu để đốn củi bán để nuôi mẹ và nuôi chính bản thân ông. Mọi người đều biết danh tốt của ông ta. Bởi vì ông là một người con có hiếu đạo. Và ông ta có tinh thần nghĩa hiệp nữa. Bởi vì ông nầy sống trên đỉnh núi cao. Vì thế có nhiều người giàu, cho tiền ông ta và bảo ông ta đi săn thú cho họ, săn cáo chồn, săn thỏ và săn nai v.v… Nhưng ông từ chối. Bởi vì ông quy y Phật không được sát sinh. Ông ta không những không giết thú vật, mà còn yêu thương và bảo vệ chúng nửa. Bởi lẽ những con vật này đã quá quen với ông và làm bạn với ông. Thường thường những con vật này hay đến chỗ ở của ông để đùa giỡn với ông. Rồi một ngày kia, tên ông là Siu, Lai Siu vắng nhà để đi đốn củi. Thình lình, ông trông thấy ba người đàn bà đứng trước mặt. Khi trông thấy ông, ba người đàn bà nầy vội vàng chạy đi. Hình như là để chạy trốn. Thế rồi ông ta thấy có vật gì tựa như vàng. Ả đó là cái kẹp tóc bằng vàng có nạm kim cương rơi trên mặt đất. Ông ta biết rằng cái kẹp này là của ba vị phụ nữ kia, vì vậy ông liền nhặt nó lên, rồi đuổi theo ba người đàn bà kia để trả lại cái kẹp tóc. Ba vị phụ nữ này rất biết ơn ông. Rồi từ đó trở đi, mỗi ngày nơi trước hang ông ở tự nhiên có rất nhiều đồ cúng dường. Chẳng hạn như có gạo ngon, đồ ăn sơn hào hải vị. Không biết do ai mang đến đặt trước cửa hang ông ở. Rồi một ngày kia, khi ông thức giấc ông thấy một cô gái rất xinh đẹp ngồi bên cạnh. Cô gái nầy quả thật xinh đẹp vô ngần, đẹp đến nỗi ông cảm thấy dường như cô ta là một vị thiên thần từ trên trời xuống trần gian. Và ông liền hỏi nàng: “Cô là ai’ Cô gái trả lời: “Tôi là người đã đánh rơi cái kẹp tóc hôm nọ. Bởi vì hôm nọ, sau khi anh trả lại em cái kẹp tóc, em về nhà suy nghĩ mãi về thế giới này. Tiền bạc và sự giàu sang không có nghĩa là chân hạnh phúc. Chỉ khi nào được gần gũi với một người đàn ông đạo đức, mới có thể nói là có được một đời sống xứng đáng, Vì thế, em nhất định đến đây để sống với anh. Hơn nữa, em còn nghe danh là anh thật đúng là người đàn ông đạo đức. Gia đình em rất giàu và có thật nhiều tiền chúng tôi không thiếu thứ gì. Chồng em đã qua đời, giờ đây em chỉ còn hai con nhỏ dại. Em sẵn lòng chăm sóc người mẹ của anh. Nếu anh về với em, sẽ không thiếu thứ gì. Nhưng nếu anh không nghe em, có thể anh sẽ chôn vùi tài năng và tâm hồn ở chốn hoang sơ vắng vẻ nầy. Sống trong thung lũng này thật là vô dụng, vô nghĩa. Ôi! Âm thanh giọng nói của nàng sao thật ngọt ngào, thật dịu dàng, quyến rũ. Sau khi lắng nghe cô gái, anh ta trở nên say mê, đến nỗi không thể trả lời ngay được, và có cảm tưởng như mình lạc trong mơ. Ông tự hỏi: “Đây là mộng hay thật?’ Chưa chắc cô gái này là thực tế hay chỉ là ma vương, là ma quỷ hiện hình. Bất ngờ anh nghiêm trang nói với cô gái, ‘Tôi hiểu rằng có là một người con gái đúng đắn, đàng hoàng từ một gia đình giàu sang. Có lẽ đời trước cô làm điều lành nên đời này cô mới được như vậy. Còn tôi, tôi chỉ là một gã đàn ông nghèo nàn, thật không xứng đáng làm bạn với cô. Hơn nữa, tôi còn thấy rằng vì cô là một góa phụ. Tôi thiết nghĩ cô nên nhớ đến người chồng quá cố, và chăm nom săn sóc hai con dại cùng với cha mẹ chồng. Còn tôi nữa, tôi cũng còn một mẹ già nên càng phải trọn tình hiếu thảo. Nếu tôi cưới cô, tình yêu của tôi sẽ bị chia xẻ làm hai, và vì thế mẹ tôi chắc không hoàn toàn vui sướng, hơn nữa các con nhỏ dại cần đến cô. Vì vậy, tôi khuyên cô nên trở về. Đừng bàn đến việc này nữa. Nếu cô sợ rằng tôi sẽ chôn vùi tài năng và đạo đức ở nơi đây. Xin đừng lo, nếu tôi thật sự có đức độ hoặc có phước báu, thì các thú rừng ở đây rất cần sự bảo vệ và che chở của tôi. Chúng cũng cần đạo đức này để chia xẻ và bảo vệ chúng. Bởi vì con người đạo đức và tài năng thì nơi đâu cũng dùng được. Thế nên cô đừng có lo!’ Sau khi nghe xong những lời nói này, vị tiên cô liền bay mất. Rồi Siu Lai cảm thấy xung quanh mình đột nhiên tối sầm lại. Anh ta cảm thấy mình bị cảm động và cảm thấy hối hận. Nhưng anh cũng rất vui sướng khi nhận thấy nhờ có nghị lực mà không dễ gì bị mê hoặc. rồi từ ngày ấy trở đi còn nhiều việc lạ xảy ra cho anh nữa. Những vật được mang đến hang động dường như là để cúng dường cho hai mẹ con anh ấy. Rồi một ngày có một người khách lạ không biết từ đâu đến. Xuất hiện ngay trước mặt Siu Lại với một thỏi vàng lớn. rồi nói: “Thưa tráng sĩ, tôi cúng dường một vật nhỏ mọn này và chỉ cần anh nói một tiếng giùm tôi là được rồi. Ngày mai, nếu có ai hỏi anh, nếu anh có thấy một đoàn người đi ngang qua đây, Anh chỉ cần đáp là: “Có. Thế là đủ. Chỉ có anh và tôi ở đây không có ai khác biết vấn đề này. Anh chỉ cần nói một câu có thì đâu có sao đâu?” Rồi người ấy để lại thỏi vàng liền ra đi. Sui Lai không biết nghĩ sao về việc này. Anh nhanh nhẹn nhặt thỏi vàng lên và đuổi theo người khách lạ để trả lại vàng cho ông ta. Siu Lai nói: “Không, không. Đây là vàng của anh. Tôi không thể nói giùm anh. Vì tôi không biết gì về chuyện này cả, không biết là tốt hay xấu. Điều này có chút mơ hồ không rõ rệt tôi không thể nhận lời. Một lời của người quân tử còn có giá trị hơn mười triệu lạng vảng. Cho nên tôi cần phải thận trọng hơn nữa, tôi tuân theo Phật Tổ, không nói dối. Ông làm ơn lấy vàng về đi. Rồi anh ta bỏ đi. Tiếng thơm và sự thanh liêm của anh ta đã vang dậy khắp mọi nơi. Mọi người ai ai cũng biết đến. Vì anh nỗi danh bởi những phẩm chất này, cho nên vua Asoka mới thiếc kế, người muốn thử sự thanh liêm và phong độ của anh, coi có đúng với lời đồn hay không? Vì thế mới có chuyện người phụ nữ với cái kẹp tóc đã đến hang trú ngụ của chàng. Nàng chỉ là người tì nữ trong lâu đài vua, và người khách lạ với thỏi vàng cũng vậy, ông ta là người bộ hạ của vua được phái đến để thử. Sau đó, khi vua biết rõ vị tráng sĩ Siu Lai quả thật là một người hiền đức. Nhà vua trở nên ganh tị. Vì thế, Ngài lại sai một kẻ khác am thầm đến hang động để giết anh. Khi kẽ sát nhân đến ông ta nói với Siu Lai rằng: ‘Theo lệnh vua tôi phải giết anh’ Siulai đáp rằng: “Ô! thật vậy sao! Điều nầy tốt thôi. Nếu có thể sớm được thoát lìa xác thân đầy nghiệp chướng này thì tốt quá! Nhưng, tôi còn có mẹ già, ông có thể nào thay tôi săn sóc bà được không? Tên sát nhân, người đến để giết Siu Lai rất đổi ngạc nhiên. Vì sự trầm tĩnh, thư thái và không sợ chết của Siu Lai. Ông ta nói: ‘Anh không có tội gì cả. Nhà vua muốn hại anh chỉ vì sự ganh tị. Anh không những không oán hận vua mà còn thư thái và bình tĩnh quá. Siu Lai bảo ông ta: “Không, không, tôi không những không giận vua mà còn cảm thấy buồn cho vua. Bởi vì ông đã có quá nhiều nghiệp chướng. Và bây giờ ông còn muốn hại người không duyên cớ nửa, thật là tội nghiệp cho vua. Trước khi chết, tôi sẽ cầu nguyện cầu xin Phật Bồ Tát gia trì cho vua. Nếu tôi được thành Phật thì tôi cũng cầu.” Ý nói là cầu Phật Bồ Tát giúp cho vua, phát Bồ Đề tâm tu hành để quay trở lại phẩm chất lương thiện. Tên sát nhân giơ cao thanh gươm và rồi lại hạ xuống. Cuối cùng đút đao vào võ rồi bỏ đi. Sáng hôm sau, đích thân vua Asoka đến hang Siu Lai ở để thăm anh ta. Nhưng Siu Lai lại đi đốn củi không có mặt ở đó. Có lẽ đây là lần thử thách cuối cùng của nhà vua. Hay là giả vờ với lòng ganh tị để mà giết Siu Lai không biết có đúng vậy hay không? Nhưng dù sao Sui Lai cũng đi đốn củi nguyên ngày. Nên nhà vua phải đợi cả ngày hôm đó, và rất vui mừng khi gặp được anh ta. Ngài nói rất khiêm nhường: ‘Ta ân hận quá đường đường là một vị vua, mà không biết rằng trong nước có một hiền nhân, thật là xấu hổ. Quốc gia hiện đang loạn lạc, trẫm yêu cầu tráng sĩ, hãy về hoàng cung với trẫm để giúp ta lo liệu quốc sự. Siu Lai đã từ chối nhiều phen, nhưng nhà vua cứ thỉnh mời, sau cùng Siu Lai bèn hẹn một tuần lễ sau mới trả lời. Trong tuần lễ đó nhà vua đích thân đến gặp anh ta đã ba lần, và còn gọi cận vệ đến thăm anh ta ba lần nữa. Siu Lai liền hỏi ý kiến mẹ anh, mẹ anh nói: “Gần đây mẹ có nghe thấy rằng nhà vua đã chểnh mảng việc điều khiển quốc gia, và đối với dân chúng cũng không được nhân từ sáng suốt, nên nhân dân cũng oán than hết lời, vì vậy họ đặt tên vua là ‘Asoka’ có nghĩa là hung bạo như đồ tể. Họ thường gọi là nhà vua sát nhân. Triều thần của nhà vua cũng không có trung thần. Toàn là đám tham quan gian thần, nên luân lý đạo đức trong nước không có cơ hội phát truyển, dân tình nỗi loạn cướp bóc tràn lan khắp nơi. Quốc gia thật là loạn lạc, nếu con có nghĩ đến việc giúp dân trị nước thì con nên lợi dụng cơ hội này để thúc đẩy nhà vua học tập chân lý để cảm hóa chúng sanh. Làm như vậy không biết chừng có thể cứu giúp đồng bảo chúng ta. Sau khi nghe lời mẹ anh phân giải Siu Lai tới triều đình để gặp vua, sau đó Siu Lai được bổ nhiệm chức Quốc sư và lấy tên là Quốc Bảo. Vi Quốc sư Quốc Bảo này dạy vua về tam qui, ngủ giới, thọ pháp, tọa thiền, trường chay, hoặc học pháp Phương tiện v.v… Nha vua đã trở thành càng lúc càng hiền từ, không bao lâu đã biến đổi từ một vị vua hung bạo trở thành một minh vương. Quốc gia trở nên thanh bình v.v… Rồi tên vua cũng được đổi thành ‘vua nhân từ, nghĩa là nhà vua làm nhiều việc thiện. Cái tên cũ Nhà vua sát nhân đã được thay đổi một cách nhanh chóng, có lẽ Ngài được đổi tên sau khi thọ Tâm Ấn, cũng như Đồng này, Đồng nọ v.v… Thế rồi quốc gia trở nên giàu mạnh thanh bình an lạc. Nhà vua sau đó còn giáo dục nhân dân trì giới, thiền, chẳng hạn như làm việc thiện, không nói dối, không trộm cắp, không giết người v. v… Đó là nguyên nhân khiến quốc gia trở nên thanh bình, an lạc.
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |