Sư Phụ khai Thị Bằng Điện Thoại Từ Nhật Bổn Bản tin 18 Sư Phụ thật cảm động khi nghe mọi người cố gắng tu hành. Quý vị không lo để dành tiền mà mỗi tuần đều đến đây, điều này thật tốt. Nếu chúng ta làm người mà không lo tu hành, thì không còn nơi đâu để đến nửa, đời sống chẳng còn ý nghĩa gì. (Mọi người trả lời: Dạ). Ở Việt Nam có một câu chuyện như thế này: Có một số loài vật đối với loài người rất tận tụy hy sinh, cực khổ thế nào cũng trung thành, thí dụ chó, ngựa, hoặc những loài vật khác. Nhưng chúng thường thấy con người không tốt bằng chúng, nên một ngày kia chúng hợp lại muốn đưa kháng nghị lên loài người. Chúng đã hội hộp để bàn bạc nhưng không biết phải quyết định ra sao. Chúng cảm thấy có những chỗ chúng chưa hiểu rõ. Con người tệ hại như vậy mà tại sao Thượng Đế lúc nào cũng cho họ những điều tốt đẹp hơn mình? Cuối cùng chúng đi hỏi ý kiến một vị tu hành. Chúng nói: "Thầy ơi, chúng tôi có lắm điều phàn nàn, có nhiều điều không vừa ý muốn nói với loài người. Nhưng bởi vì chúng tôi nghĩ rằng sự phán đoán của mình không chắc chắn, nên đến đây thỉnh ý ngài." Vị tu hành trả lời; "Ok, được. Quý vị hãy nói cho ta nghe điều phàn nàn của quý vị, có những chỗ nào không vừa ý với con người." Ngựa bước ra nói với người tu hành trước: "Sư Phụ, tôi là ngựa. Chuyện gì tốt tôi cũng làm. Ví dụ trong thời kỳ chiến tranh hoặc ngày xưa nếu cần đem thông điệp gì gấp, tôi liền đi ngay. Tôi chở những vị đại tướng quân, đại quốc vương bảo vệ quốc gia, không màng đến sinh mạng của mình, có khi chết trên chiến trường. Đối với quốc gia tôi trung thành, đối với chủ tôi rất kính thương phục tòng. Nhưng tôi nhìn thấy loài người có những người không tốt, không trung quân, ái quốc, phản nghịch quốc gia, không làm tròn trách nhiệm, có lúc không trung thành với chủ của mình. Vậy con người có chỗ nào hơn tôi? Tôi không phục." Vị tu hành nghe rồi không nói gì. Tiếp theo bò bước ra: "Sư Phụ, cả thế giới nầy gạo và ngủ cốc đều do tôi giúp đỡ trồng nên. Còn rất nhiều lương thực khác thu hoạch được đều do công lao của tôi. Kết quả con người chỉ cho tôi một ít rơm khô cỏ dại, vừa lạnh vừa đói. Như vậy làm sao tôi không phàn nàn? Tôi đem chất sữa của tôi cống hiến cho họ. Bao nhiêu trẻ nhỏ trên thế giới này đều nhờ tôi nuôi dưỡng mà lớn khôn, công lao của tôi đối với họ không nhỏ. Tôi không đòi hỏi điều gì, không phàn nàn việc chi, lại rất trung thành, ngày ngày ngoan ngoãn làm việc, nhưng sao họ đối với tôi hung ác như vậy? khi tôi già đi, họ làm thịt tôi. Mỗi bộ phận thân thể tôi đều cống hiến cho họ: thịt, xương, da, lông cùng những móng tay chân. Tất cả đều dùng được. Ngài xem, có con vật nào tốt hơn tôi, tại sao tôi lại phải phục tùng loài người? Tại sao Thượng Đế lại tốt với loài người như vậy? Tại sao với họ lại tốt hơn chúng tôi? Tôi nghĩ rằng bò tốt hơn loài người. Chúng tôi có tinh thần cống hiến vô ngã, biết hy sinh. Tôi thấy ít người có những tính này. Tôi muốn hỏi ngài tại sao chúng tôi lại thấp hơn loài người?" Vị Sư Phụ ấy nghe rồi gật đầu, không nói gì. ông vẫn một mực lắng nghe. Tiếp theo là chó cũng chạy ra phàn nàm: "Sư Phụ nghĩ coi, tôi đối với người chủ một dạ trung thành. Có những lúc tôi hy sinh cho chủ của mình, cắn người, sủa người, chống cự lại kẻ lạ mặt, chỉ vì muốn bảo vệ chủ nhân tôi và gia đình của họ được an toàn. Vậy mà người ta vẫn hiểu lầm. Họ đối với tôi như thế nào? Có những lúc họ không cho tôi ăn, để tôi ngủ chỗ lạnh lẽo. Tôi vẫn không bỏ họ, vẫn một mực trung thành với họ. Có những lúc họ đánh mắng tôi rất dữ dội, tôi cũng không vì vậy mà oán than. Họ gọi một tiếng là tôi chạy đến ngay, có thái độ hiền lành ngay, đuôi vẫy qua vẫy lại. Họ đánh mắng thế nào, tôi vẫn không bỏ họ để tìm đến những người có tiền của hơn. Ngay cả lúc chủ tôi nghèo khổ, tôi cũng không bỏ họ. Tôi vẫn cùng họ đồng cam cộng khổ. Tinh thần hy sinh này, tôi cống hiến cho họ, con người tìm ở đâu mà có. Sư Phụ, tại sao Thượng Đế lại để họ hơn chúng tôi? Điều này tôi không hiểu. Xin sư phụ giải thích." Gà cũng bước ra nói: "Sư Phụ, chúng tôi là loại vật, tôi chỉ là một con gà nhỏ bé, nhưng tôi biết bảo vệ con cái của mình, bảo vệ thân thuộc của mình. Có những lúc tìm ra thức ăn thật khó khăn, nhưng khi tìm được tôi liền kêu cúc cúc cúc thật lớn, để cả giòng họ đến cùng chung hưởng. Loài người đâu được như vậy. Họ không săn sóc người khác, không bố thí. Có thì dùng lấy cho riêng mình, không có lòng thương người, không có tinh thần đoàn kết; lại tranh chấp dành giựt lẫn nhau. Tôi chỉ là một con gà nhỏ. Người ta huấn luyện tôi, bắt tôi phải đi đấu gà, dạy tôi làm những chuyện xấu, dạy tôi đá với đồng loại của tôi. Trong hoàn cảnh bất đắt dĩ chúng tôi mới làm vậy. Tôi thấy con người không bằng chúng tôi, cứ tranh dành với nhau mãi. Thấy người nào hơn, họ liền lập tức phê bình chỉ trích. Như vậy chưa đủ, còn đăng báo phỉ báng nửa. Có những người tu hành biết hy sinh cho người khác, nổi tiếng một chút, họ liền đăng báo công kích. Thư Sư Phụ, tôi thấy những người này không bằng chúng tôi. Tại sao loài người tốt hơn loài vật? Họ không có gì tốt hơn chúng tôi cả. Họ lại giết chúng tôi để ăn. Chúng tôi yếu đuối, bé bỏng như một con chim, cũng bị họ làm thịt để nướng, nấu canh, đề ăn. Hành động của họ, chúng tôi cũng không phàn nàn. Ngài thấy không, đây là một điều không công binh." Cá cũng bơi ra nói với vị tu hành: "Thượng Đế sanh ra chúng tôi sống ở biển, chúng tôi không làm phiền hà gì đến loại người. Tất cả những thứ dơ dấy họ đổ ra biển, loài cá chúng tôi đều làm cho biển sạch sẽ. Chúng tôi cũng không lên bờ gây phiến phúc cho loài người và cũng không yêu cầu họ làm điều gì cho chúng tôi. Nhưng tại sao chúng tôi sống nơi đây biển mà họ còn dùng lưới, dùng cần câu cá để bắt chúng tôi lên? Hoặc dùng thuốc để chúng tôi say, sau đó bắt chúng tôi ăn thịt. Ngài thấy loài người thật vô ơn vô nghĩa, lại hiếu chiến hung ác, tại sao Thượng Đế lại nói loài người hơn chúng tôi? Tôi nghĩ rằng loài cá chúng tôi hơn loài người." Vị tu hành vẫn tiếp tục lắng tai nghe. Sau đó cọp cũng bước ra nói: "Sư Phụ, tôi biết Sư Phụ nghĩ tôi hay ăn thịt những loài vật khác, cũng vì đói và không tìm được thức ăn khác nên mới ăn. Thượng Đế không cho tôi ăn chay; dù tôi muốn ăn chay, trên núi cũng không tìm được mễ cốc để ăn, cho nên không sao tránh khỏi chuyện ăn thịt. Hơn nữa, tôi không phải vì lòng hung ác mà ăn. Tôi cũng không muốn ăn thịt người, tôi rất tôn trọng loài người và chỉ ăn thịt loài vật khác mà thôi. Có những lúc họ gây chiến với tôi, không còn sự lựa chọn nào khác hơn, tôi mới ăn thịt họ. Vả lại tôi chỉ ăn thịt những người không có đạo đức. Còn những người có đạo đức, những người tu hành, tôi không ăn. Trên thân thể họ có ánh sáng nên tôi biết họ là người. (Mọi người cười). Những người không có ánh sáng, họ cũng giống như các loại vật khác, nên tôi mới ăn thịt họ. Nhưng tôi chỉ ăn thịt một hoặc hai người thì cả xóm đã tìm cách bắt tôi, sau đó phân thây tôi. Da của tôi họ dùng để ngồi. Nếu tôi thực sự hung ác thì sao có những người yoga ngồi lên da của tôi mà có thể nhập định được (mọi người cười). Điều này cho thấy rằng tôi không có phẩm chất xấu. Tôi lại có thể phân biệt tốt xấu, dù tôi đói cách nào cũng không bao giờ ăn thịt con cái tôi và bạn bè thân thuộc của tôi. Nhưng tôi nhìn thấy loài người có lúc giết hại lẫn nhau, ngay cả người thân, con cái họ cũng không tha. Bởi họ hung ác nên họ mới hiếu sát. Họ còn tìm cách phá hoại, gây khó khăn cho người thân trong gia đình họ, phá hoại danh dự, không để cho năm đời của họ được siêu sanh, không để cho mọi người tu Pháp Môn Quán Âm (mọi người cười), cũng không để cho người thân của họ ăn chay và bản thân họ đương nhiên là không ăn chay. Họ ở dưới núi, có rất nhiều ngũ cốc và rau cải, bây giờ khoa học lại văn minh nấu gì trồng gì cũng nhanh và cũng rẻ tiền. Như vậy mà họ nhẫn tâm giết các loài vật khác để ăn. Ăn rồi bầu không khí loài vật nhiễm vào thân thể họ, họ trở nên hung dữ, trở nên hiếu sát, công kích phỉ báng, phá hoại danh dự người khác, còn nghiêm trọng hơn là giết người nữa. Sư Phụ nghĩ thế nào? Tôi nghĩ rằng những người như vậy không tốt bằng tôi." Vị Sư Phụ nghe rồi cảm thấy loài vật rất có đạo lý nên mới nói cho chúng nghe rằng: "Thượng Đế sáng tạo ra vạn vật đều có giá trị riêng của mọi loại. Nhưng bên trong con người, Thượng Đế còn để thêm một vật gọi là "trí huệ". Con người nếu biết sử dụng trí huệ này sẽ được trường sinh bất lão, thần thông quảng đại, có thiên vạn ức hóa thân, công đức vô lượng, có thể cùng sống chung với Thượng Đế. Cho nên dù loài vật có những tài hơn người, thí dụ người không thể chạy nhanh như ngựa, bay như chim, ung dung tự tại sống trong nước như cá, hoặc trong những hoàn cảnh rất khiêm tốn, không cần nhiều thức ăn mà vẫn sống được. Nhưng con người có trí huệ, nếu biết cách tu hành, họ sẽ vượt qua thân phận con người để thành Phật, Bồ Tát, Thánh nhân, đồng một thể với Thượng Đế. Loài vật thì không được như vậy cho nên Thượng Đế mới nói con người tốt hơn loài vật." Loài vật nói: "Nếu họ không tu hành thì sao? Họ sẽ không có trí huệ, họ sẽ giống như chúng tôi sao? Họ không phải chỉ ăn cơm, ngủ nghĩ, làm việc rồi sinh con thôi sao? Trong loài vật chúng tôi tổ chức của loài kiến còn hay hơn loài người. Kiến biết tổ chức sống từng đoàn, đi không đụng nhau, không bị kẹt xe. Tôi nhìn thấy xa lộ của loài người (mọi người cười) chỉ có mấy chiếc xe mà kẹt tới kẹt lui, bóp kèn inh ỏi, gây ồn ào cho mọi người. Ngài thấy con người có gì hay. Nếu không tu hành, nhất định cũng giống như chúng tôi hoặc còn thấp hơn chúng tôi nữa. Sư Phụ, Ngài thấy có phải không?" Vị tu hành trả lời: "Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi." Loài vật cảm thấy thỏa mãn và cảm ơn vị tu hành. Sau đó vị tu hành này nói thêm: "Quý vị vẫn phải đối xử tốt với con người. Quý vị không nên để ý đến những sự tốt xấu của con người. Cứ làm hết bổn phận của mình là được. Sau nầy Thượng Đế sẽ biết ai tốt ai xấu. Đương nhiên người không tu hành cũng giống như loài vật vậy. Rất có thể giống như quý vị, hoặc không bằng những chỗ tốt của quý vị. Nhưng cũng có một số người tu hành, số này không phải là ít, nên quý vị phải dùng tấm lòng của mình để đối xử với mọi người, nghe lời Thượng Đế. Một ngày nào đó quý vị làm người, quý vị sẽ hiểu, sau đó quý vị sẽ tìm Minh Sư tu hành, và sẽ không còn phàn nàn nữa. Nếu bây giờ quý vị làm loài vật mà vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, e rằng lúc quý vị làm người biết đâu cũng làm không xong, bây giờ còn phê bình người tốt, người xấu làm chi? Vị tu hành ấy lại tiếp tục nói: "Chúng ta dù là người hay là loại vật, cũng nên có tinh thần cống hiến vô ngã. Thượng Đế nhất định sẽ biết, và sẽ tưởng thưởng chúng ta." Vị tu hành giải thích cho những con vật xong, chúng vô cùng mừng rỡ và nói với vị tu hành rằng: "Cảm ơn Ngài, cuối cùng chúng tôi hiểu rõ hơn rằng giữa người và người có sự khác nhau. (Mọi người cười) Nếu như tất cả mọi người đều như Ngài, đối xử tốt với chúng tôi, thì chúng tôi đâu có phàn nàn, chúng tôi sẽ vô cùng tôn trọng loài người và theo gương của họ để học, Chẳng qua là chúng tôi thấy những chuyện không công bình, không thể làm thinh được. Nếu người nào cũng như Ngài, có tu hành, có đạo đức, có trí huệ, thì làm sao chúng tôi không vâng lời được." (mọi người vỗ tay.)
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |