(Kabir Sahib nói: “Với vải đóng khố làm bằng 8 miếng vải vụn khâu lại với nhau, người tu sĩ cũng không cảm thấy ngượng ngập. Say sưa trong hỷ lạc của Âm Thanh nội tại; người này cũng thấy Thần Indra còn là vị nghèo nàn nữa.”) (Người dịch chú thích: Người tu sĩ tuy nghèo nàn bên ngoài thể xác, nhưng thấy giàu bên trong, còn hơn cả thần Ấn Độ Indra nữa.) Công chúa Mira Bai là đệ tử thành tâm của Ravidas, vị Minh Sư nổi danh Ấn Độ, người làm nghề sửa giầy để kiếm sống. Bởi vì Sư Phụ công chúa có giai cấp thấp, nên nhiều bạn hữu của Mira Bai khinh miệt Ngài và nói những lời chê bai so sánh sự nghèo nàn của Ngài với giàu sang phú quý của cô công chúa. Họ thường nói: “Thánh Ravidas khó khăn lắm cũng không kiếm ăn nổi với nghề sửa giầy, trong khi Mia Bai, công bố là đệ tử của ông ta, lại sống trong cung điện xa hoa nhung lụa.” Không bao lâu, tiếng đồn đến tai Mira Bai, và vì trung thành với Sư Phụ, cô ta bị xúc phạm thật nhiều bởi những lời thị phi vô lễ của họ. Thắc mắc không biết phải làm gì, cuối cùng cô quyết định lấy viên kim cương quý giá từ hộp nữ trang của mình, và đi cúng dường Sư Phụ cô, để ông có thể bán lấy một số tiền lớn. Lạy trước mặt Sư Phụ với viên kim cương cầm tay, cô nói: “Kính thưa Sư Phụ, con thấy đau lòng khi thấy Ngài sống quá nghèo khổ và thiếu thốn như vậy, và đồng thời mọi người chế diễu con vì con là đệ tử của vị Thánh nghèo nàn. Con sẽ vui sướng vô ngần, nếu Sư Phụ nhận viên kim cương này và bán lấy tiền, rồi xây nhà để Ngài sống trong thoải mái và dễ dàng.” Ravidas trườn người qua đôi giày đang sửa, trả lời: “Công chúa Mira Bai này, hãy ráng mà nhìn thấy những gì ta đạt được từ việc sửa giầy. Nếu cô cảm thấy đến học với ta là hạ phẩm giá của cô, và con người chê bai cô làm như vậy, thì cô tự do tránh xa ta ra. Còn đối với viên kim cương, hỡi Mira Bai, ta không cần bất cứ gì trên thế gian này hết, mà ta lại vui sướng nhất trong ảo tưởng nghèo nàn này.” Mira Bai, tuy nhiên, quyết định cúng dường viên kim cương cho Ravidas, và cô ta năn nỉ và xin Sư Phụ một thời gian lâu, nhưng vị Minh Sư nhất quyết từ chối. Cuối cùng, Mira Bai thất vọng và vô cùng đau khổ. Cô ta thưa với Minh Sư của cô: “Thưa Sư Phụ, con để viên kim cương lại đây, trên mái tranh nhà Sư Phụ. Xin hãy làm như lời con cầu xin Ngài, và bán nó để Ngài được thoải mái hơn. Nếu Ngài không cần bây giờ, thì cứ để nó trên mái tranh. Trong trường hợp cần thiết bất cứ lúc nào, nó sẽ ở đó để Ngài tùy tiện.” Mira Bai trở lại cung điện, và nhiều tháng trôi qua trước khi cô có thể trở lại viếng thăm thầy một lần nữa. Khi gặp Ravidas, cô ngạc nhiên thấy rằng Ngài vẫn làm việc sửa giầy và vẫn nghèo như bao giờ. Cô hỏi thầy: “Thưa Sư Phụ kính yêu, tại sao Ngài vẫn sống trong cơ hàn mặc dù con để lại viên kim cương cho Ngài? Sao Ngài không dùng món quà mà con cúng dường với tất cả tình thương và thành thật của con?” Ravidas nói: “À, Mira Bai, này con, ta cám ơn con, nhưng ta không cần viên kim cương của con. Ta đã có tài sản quá vĩ đại đến nỗi không thể đếm hết được. Khi con rời khỏi nơi đây ngày hôm nay, hãy lấy viên kim cương về đi nhá.” Tìm trên mái tranh, Mira Bai lập tức thấy viên kim cương vẫn nằm yên chỗ cũ, mà Ravidas không hề lưu ý tới. Khiêm tốn, và với lòng hiểu biết bên trong tăng gia vô vàn khi thầy cô chứng tỏ rằng kho tàng tâm linh nội tại rộng lớn ra sao, Mira Bai quỳ ngay xuống bên chân vị Sư Phụ yêu quý của cô.
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |