Có một câu chuyện nói về hai người nửa quỷ, nửa thần; có lẽ là nửa tiên, nửa yêu tinh. Hai người sống với nhau. Một người thì xanh, còn người kia thì đỏ, (Sư Phụ cười) giống như đèn xanh, đèn đỏ ngoài kia. Màu xanh là tượng trưng cho hòa bình, không trục trặc. Màu đỏ là tượng trưng cho chiến tranh, sự cản trở, bế tắc. Nhưng hai người sống với nhau rất là hòa thuận trên một ngọn núi, không bận rộn, lo nghĩ hay ham muốn gì cả. Họ sống với nhau nhiều trăm năm như vậy. Và những khi không có gì làm, họ hay ngồi với nhau trên núi, nhìn xuống trần gian, thế giới của loài người. họ thấy đủ thứ chuyện bận rộn, người đi ngược, kẻ đi xuôi... Họ thấy thế giới luôn luôn biến chuyển. Con xanh nói với con đỏ: "Anh thấy không, chúng ta đã sống trên nhiều trăm năm nay rồi, đời sống không bao giờ có gì thay đổi, ngày nào cũng như ngày nấy. Nhưng tại sao thế giới dưới kia, thế giới của loài người, mỗi ngày đều có thay đổi vậy?" Con đỏ đáp: "Ừ nhỉ, anh nói đúng, cũng hay, đời sống của họ cũng hay đấy". Nhưng con xanh nói: "Tại sao đời sống của họ chuyển biến hoài vậy?" Con đỏ nghĩ một hồi rồi đáp: "Ồ, chắc tại vì họ hay đánh nhau. Họ xây nhà thật đẹp, thật lớn, hôm sau lại đánh nhau rồi phá hoại hết. Rồi họ xây cái khác, rồi chiến tranh nữa, phá hoại nữa. Vì vậy mà thế giới luôn luôn có công chuyện để làm (Sư Phụ cười), luôn luôn thay đổi. Đối với hai đứa mình bây giờ, thế giới này quá yên ổn, quá chán. Tôi nghĩ chúng ta nên đánh nhau đi". Con đỏ nói như vậy. Con xanh nói: "Không, đừng đánh nhau. Chúng ta là bạn tốt, đã là bạn bè với nhau nhiều trăm năm nay rồi, sao lại đánh nhau chứ?" Nhưng con đỏ nói: "Nếu không đánh nhau, chúng ta sẽ không có gì thay đổi. Cuộc đời sẽ cứ như vầy hoài. Chán quá! Không có gì tiến bộ cả. Tụi mình đánh nhau đi!". Con xanh nói: "Không, không, không! Tôi không làm vậy đâu. Không, tụi mình là bạn mà". Con đỏ nhất định và nói: "Kể từ hôm nay, anh là kẻ thù của tôi. Đừng nói gì thêm nữa". Nó tuyên bố ngay tại đó, rồi bỏ đi. Nó không sống với con xanh nữa, mà dọn về phía bên kia núi, ngồi một mình ở đó chuẩn bị chiến tranh. Con xanh ở lại, trong lòng buồn bả cô đơn, nó nhớ con kia. Yêu tinh là một nửa thiên thần, họ có phép thần thông. Ngoài việc biết bay, hóa phép ra đồ vật, nhìn được rất xa, nghe được rất xa, họ cũng có thể biến cái mũi của họ mọc ra dài vô tận. Một ngày kia, con xanh ngồi đó trong lòng chán nản, bỗng nhiên thấy thế giới loài người dưới kia có một cái gì đó luôn luôn sáng lóng lánh. Nó tò mò quá, bèn xử dụng cái mũi của nó, (cười) làm dài ra, nói: "Dài nữa, dài nữa, dài nữa". Thế là mũi nó mọc dài, dài, dài vào tới thế giới bên dưới, đến chỗ có cái vật sáng lóng lánh kia. Ánh sáng lấp lánh này phát ra từ xiêm y của công chúa trong thành phố đó. Lúc bấy giờ mấy người tỳ nữ đang phơi đồ của công chúa ngoài sân. Những bộ đồ này được kết vàng, có cái kết kim cương, ngọc thạch ... sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tỳ nữ nói chuyện với nhau rằng: "Ồ, quần áo công chúa đẹp thiệt, nhưng nhiều quá không có đủ tre để phơi. Phải làm sao đây?" Lúc đó, mũi con yêu tinh này cũng vừa đến (cười). Mấy người tỳ nữ nghĩ: "Ồ, có cái cột tre dài đủ để phơi những bộ đồ còn lại rồi nè". Thế là họ treo số quần áo công chúa còn lại trên cái cọc xanh đó, rồi vui vẻ vào nhà ăn bánh chapati. Con xanh bỗng nhiên cảm thấy có cái gì nặng trĩu trên mũi. Nó sợ hãi quá, tức thì kéo cái mũi lên trở lại bình thường, kế tiếp là một đống quần áo lóng lánh đổ xuống chân nó. Nó nghĩ bụng: "A! Ô! Hôm nay hay quá!" Nó liền mặc vào thử, coi đẹp như thế nào. Nó hãnh diện đi qua đi lại một mình. Đúng lúc đó con đỏ đến gây sự muốn đánh nhau, đề tiến bộ. Nhưng con xanh nói: "Nhìn nè! Tôi có quần áo mới, đẹp không? Tôi nhường cho anh một nửa. Con đỏ nhìn tỏ vẻ coi thường, nói: "Tao không mặc mấy thứ đồ vô duyên này, chỉ những người điên như mày mới mặc". Nó muốn gây lộn, nên cứ nói bậy nói càng. Con xanh lúc nào cũng xanh, rất điềm tĩnh, cũng không bắt bẻ gì hết. Nó nói: "Cũng được. Anh không mặc cũng không hại gì. Cứ để lại đó, không sao hết". Con đỏ không biết làm cách nào khác, đành về nhà. Anh ta thật ra rất, rất là ganh tỵ với con xanh; cho nên sau đó cũng rán kiếm một ít quần áo cho nó. Nó cũng thả cái mũi dài xuống cung điện, đợi người treo quần áo. Nhưng đúng lúc đó đang có vài kiếm sĩ tập đánh gươm với nhau. Họ nhìn thấy một vật gì dài từ đâu đến, bèn hỏi nhau: "Cái gì vậy?" Một người đáp: "A! Chắc là phát minh mới của kẻ địch muốn tấn công chúng ta đó. Hãy phá hủy nó trước". Người kia nói: "Phải đó". Rồi họ dùng gươm "pa!" (Sư Phụ bắt chước tiếng chém). Con đỏ bỗng nhiên cảm thấy đau nhói, kéo chiếc mũi ngắn lại như cũ, máu chảy ròng ròng; nó khóc ngất lên. Con xanh nghe tiếng khóc của con đỏ lập tức chạy lại hỏi: "Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?" Con đỏ vừa mắc cở vừa tức, không biết nói sự thật làm sao, trả lời: "Kệ tao. Đừng có làm phiền tao". Con xanh nói: "Không, tôi không làm rộn anh đâu, tôi chỉ muốn giúp thôi. Nó đang chảy máu kìa. Coi nè, tôi biết thuốc trị. Tôi bôi nó vào là hết chảy máu liền. Mũi của anh sẽ đẹp lại như trước. Nếu không, anh sẽ có thẹo bự lắm, thành một cái lỗ ngay đó, xấu lắm. Tôi chỉ muốn giúp anh thôi". Cuối cùng con đỏ thấy cảm động nói: "Thôi được, thôi được". Rồi bắt đầu khóc thảm thiết: "Ai da! Đau quá. Làm mau lên, mau lên! Làm nó khỏi mau lên đi". Dĩ nhiên họ giảng hòa với nhau vì bị đánh như vậy đủ rồi. Nó thấy đánh nhau không tốt và học được bài học hòa bình. Từ đó về sau, họ mặc quần áo đẹp, mỗi ngày uống trà với nhau, và không gây chiến tranh nữa. Thanh Hải Vô Thượng Sư kể chuyện : " Yêu Tình Xanh Và Yêu Tinh Đỏ " . SM Video
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |