Ở Mỹ có một vị minh sư khai ngộ tên là Yogananda. Trước khi thọ tâm ấn, ông gặp sư phụ của ông lần đầu tiên ở ngoài phố. Ông rất tin tưởng vị minh sư này, nên xin được thọ pháp với ngài. Ngài bằng lòng và nói rằng: "Hãy đến gặp ta vào một ngày khác, rồi lúc đó ta sẽ truyền pháp cho và nhận ngươi làm đệ tử." Ngài còn nói thêm: "Hôm nay ta đến để kiếm ngươi. Nhưng khi đến chỗ ở của ta, ngươi sẽ là người kiếm ta. Lúc đó ngươi sẽ phải cầu khẩn ta, chứ không thể nào tới xin ta truyền pháp tự nhiên như vầy được". Yogananda nói: "Không sao, con sẽ làm như sư phụ nói". Sau đó ông đến xin minh sư này truyền pháp cho ông. Quý vị biết tại sao họ lại hành động như vậy không? Nghi thức vẫn là quan trọng để thử thách xem người kia có nhiệt tình đối với pháp môn đó hay không. Minh sư này e rằng người kia sẽ coi ông như bạn vì trước đó họ đã gặp nhau rồi. Lúc đó người này có thể bước vào nhà nói với thầy rằng: "Chào Ngài! Ngài chịu truyền pháp cho tôi không? Tụi mình gặp nhau ngoài chợ lúc đi mua rau đó, nhớ không?" Vì nghĩ rằng Yogananda có thể sẽ tới với thái độ đó, nên ngài căn dặn: "Khi đến với ta, ngươi phải trịnh trọng, nghiêm trang, và cúi đầu xin ta nhận làm đệ tử. Như vậy ta mới truyền pháp cho. Dù hôm nay chúng ta đã quen nhau, nhưng khi đến gặp ta, ngươi vẫn phải cúi lạy ta." Lý do thứ nhất là nghi thức. Lý do thứ hai là để coi người này khiêm nhường như thế nào. Lý do thứ ba là để giữ khoảng cách tôn nghiêm giữa thầy và trò, vì sẽ có nhiều đệ tử khác nhìn họ. Nếu ông đối xử với một đệ tử tự nhiên quá thì sau này rất khó dạy những đệ tử khác. Hơn nữa, là một người mới vô, không biết quy luật, ông có thể rất dễ nôn nóng và buộc miệng nói rằng: "Hôm nọ chúng ta ở chợ mua rau với nhau, ngài có hứa truyền pháp cho tôi. Pháp môn này thật ra như thế nào? Đem ra cho tôi coi thử!" Vì vậy sư phụ ông phải dặn kỹ càng. Thật ra như vậy là ngài có lòng thương. Không những truyền pháp cho người đó mà còn dạy ông ta cách xử thế đúng đắn của một người đệ tử. Ngày hôm đó, Yogananda đến nơi thầy ở để xin thọ pháp và tuân theo mọi nghi thức. Trước khi truyền pháp, sư phụ ông nói với đệ tử rằng: "Ta nhận ngươi làm đệ tử một cách vô điều kiện. Dù đức hạnh, đẳng cấp tu hành của ngươi có cao hay thấp, dù tính tình của ngươi xấu hay tốt, dù hành vi của ngươi cao thượng hay thấp hèn, ta vẫn mãi mãi yêu thương ngươi, che chở cho ngươi, và chấp nhận ngươi như một người bạn tốt." Yogananda: "Dạ". Dĩ nhiên có một vị thầy như vậy thì thật là tốt quá! Sư Phụ ông tiếp tục nói với một vẻ nghiêm trang: "Nhưng ta có một điều kiện." Tim ông hồi hộp, bỗng nhiên lại có điều kiện! Sư Phụ ông nói: "Ta chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là ngươi cũng phải chấp nhận và yêu thương ta một cách vô điều kiện giống như ta đã chấp nhận ngươi. Ngươi phải yêu thương ta bất chấp đẳng cấp của ta, tính tình của ta, hành động của ta, dù xấu hay tốt. Ngươi có thể làm được như vậy không ?" Yogananda do dự rồi đáp: "Thưa sư phụ, ngài là một vị thầy đắc đạo, dĩ nhiên có đẳng cấp cao. Chúng con quý sư phụ vì ngài là tối thượng. Như sư phụ đã nói, đôi khi ngài rất thấp; nhưng nếu con thấy ngài làm điều gì không phải, vô đạo đức hoặc thấp kém về tâm linh, chắc con sẽ không chấp nhận được". Rồi sư phụ ông nói: "Thôi được! Ta chẳng cần tình bạn của ngươi, không ra gì cả!" Ý nói ông là một người bạn không tốt, bạn kiểu này không phải là bạn thật. Yogananda xấu hổ quá bèn nói: "Xin lỗi sư phụ. Con sẽ mãi mãi thương sư phụ, bất chấp đẳng cấp của ngài, đức hạnh, hay tính tình của ngài. Nếu sư phụ bị ngã, con sẽ che chở cho ngài." Sư phụ ông vui lòng đáp lại: "Như vậy thì tốt! Được, ta nhận ngươi làm đệ tử của ta." Sau đó ngài truyền tâm ấn cho Yogananda. Tại sao sư phụ của ông lại yêu cầu như vậy? Ngài có cần ông ta phải trung thành không? Tôi cũng không biết tại sao ngài lại đòi hỏi như vậy. Tôi chưa bao giờ đòi hỏi quý vị như vậy. Không phải ngài là một minh sư không hoàn mỹ, nhưng ngài sợ đệ tử của mình sẽ dùng đầu óc và khả năng phàm phu mà phê bình ngài. Nên ngài muốn củng cố lòng tin của người đó trước. Vì thế ngài mới nói rằng: "Dù ta có như thế nào đi nữa, ngươi vẫn phải yêu thương và kính trọng ta." Như vậy ông sẽ không tạo nghiệp cho mình và lòng tin sẽ không bị dao động. Vì đã hứa như vậy nên ông phải giữ lời. Cho nên, mỗi khi thấy sư phụ ông làm điều gì không đúng, ông sẽ nhớ lại giờ phút này và sẽ không dám tùy tiện phê bình. Ông cũng nhớ rằng sư phụ đã chấp nhận mình. Nếu vị minh sư đó chấp nhận chúng ta được, thì tại sao chúng ta không thể chấp nhận họ? Nếu chúng ta tin rằng sư phụ của chúng ta đã đắc đạo, thì ngài có thể nhìn thấy nghiệp quả, đức độ và lỗi lầm của chúng ta. Ngài có thể thấy một cách rõ ràng, nhưng vẫn nhận chúng ta làm đệ tử, vẫn thương yêu, cứu vớt chúng ta mỗi khi chúng ta sa ngã. Là phàm phu, chúng ta không nhìn thấy được nghiệp chướng, đạo đức và lỗi lầm, thì làm sao có thể phê bình được? Minh sư đòi hỏi chúng ta phải như vậy chỉ vì muốn củng cố lòng tin nơi chúng ta, và giúp chúng ta tránh tạo nghiệp chướng cho chính mình. Họ không phải là minh sư khai ngộ không hoàn mỹ; trái lại họ là chúng sinh hoàn mỹ nhất. Nếu không hoàn mỹ thì họ không thể vô sở bất tại được, và không thể cứu độ đệ tử bằng muôn vạn ức hóa thân, cũng không thể nghe và đáp ứng cho cả vũ trụ này. Có thể đôi khi, chúng ta không có nhiều thể nghiệm, nhưng những đồng tu khác có, như vậy lòng tin của chúng ta cũng được củng cố. Nếu một người luôn luôn nghe được và đáp ứng được cho từng người khác, nhất định người đó phải có một cái gì đó rất là vĩ đại. Hơn nữa, tất cả sự cống hiến, giúp đỡ của họ đều là vô điều kiện. Vì thế, chúng ta vẫn có lòng tin, cho dù chúng ta không có nhiều thể nghiệm. Nếu sau khi nghe những câu chuyện như vậy mà chúng ta vẫn chưa có lòng tin, thì chỉ có nước Thượng Đế xuống địa ngục cứu quý vị, không còn ai khác. Cho nên, đọc những câu chuyện này đừng có lật cho qua trang thôi, mà còn phải học nữa. Giả sử sư phụ của chúng ta không hoàn mỹ đi nữa, như vậy còn chúng ta thì sao? Chúng ta có hoàn mỹ không? Không? Vậy thì khỏi phê bình! Thành ra, tu hành không có khó, giữ vững lòng tin mới là khó. Càng nghĩ rằng mình có lòng tin mãnh liệt, thì chúng ta càng bị khảo nhiều hơn. Nếu chúng ta không nghĩ rằng mình vĩ đại, từ bi, có lòng tin vững chắc và nếu không ham đi độ chúng sinh, chúng ta sẽ bị khảo ít hơn. Là một người phàm phu, lực lượng của ma sẽ không thèm làm rộn chúng ta, vì chúng ta không có những kỳ vọng to tát. Muốn độ chúng sinh cần phải có lực lượng vạn năng và đạt được quả vị Phật một cách nhanh chóng, đạt được hôm qua thì tốt hơn. Nhưng lúc đó những bài khảo dồn dập tới thì đừng có than. Nếu không muốn bị khảo nhiều, thì đừng kỳ vọng nhiều. Hãy coi thử chúng ta làm được những gì trong phạm vi khả năng của mình, những gì chúng ta đã làm trong quá khứ, và những gì chúng ta có thể làm trong tương lai. Còn lòng tin thì rất hữu dụng, nhưng không phải ai cũng giữ được. Tôi không có ý trách người nào, nhưng chúng ta nên biết yếu điểm của mình để chuẩn bị tinh thần. Khi rớt xuống đẳng cấp nào đó thì mất lòng tin, chúng ta sẽ nhớ lại rằng có lần Sư Phụ đã nói quý vị là chúng sinh rất yếu đuối, khổ một tí cũng không chịu nổi. Quý vị đã đọc nhiều chuyện, và biết rằng giữ vững lòng tin rất khó. Thờ Phật gỗ còn dễ hơn thờ Phật sống. Phật sống phải đối phó với nhiều hoàn cảnh, nhiều công việc, bằng nhiều cách khác nhau. Khi thấy cách làm việc của họ không phù hợp với ý thích của chúng ta, ý thích "cao cả", "khai ngộ" của chúng ta, thì chúng ta nghĩ vị Phật đó không tốt. Chúng ta không hiểu được nên chỉ đoán mò mà thôi. Minh sư khai ngộ không màng đệ tử nghi ngờ hay không nghi ngờ mình, họ chỉ muốn dạy đệ tử làm sao để giữ vững đức tin. Một ngày nọ, Yogananda bỏ đi. Sao ông lại bỏ đi? Vì ông đã sống với thầy một thời gian lâu rồi, mà vẫn không thấy "thể nghiệm" gì cả! Ông nghe nói có những vị minh sư rất giỏi đang tu hành trong những sơn động tại một nơi nào đó. Cho nên ông đến bên sông Hằng, trèo non lội suối để đi kiếm họ và ở với họ vài ngày. Nhưng các vị minh sư trên đó đều nói là ông đã gặp đúng thầy rồi, và khuyên ông nên trở về. Tại đây ông cũng có được một vài thể nghiệm rất tốt. Có lần, ông đi đến một sơn động, vì nghe nói ở đó có một bậc đại minh sư, một vị trưởng sư huynh của sư phụ ông, cùng học chung một thầy. Ông nghe nói vị này rất là vĩ đại, có thể còn "vĩ đại hơn" sư phụ của ông nữa, vì người này tu lâu năm hơn. Ông vượt đèo, lội suối, cuối cùng tìm được hang động. Ông ngồi đó, trong lòng đầy những kỳ vọng to tát, bóp chân cho vị minh sư này một cách khiêm tốn để được gia trì. Tối hôm đó, ông thấy ánh sáng khắp nơi. Chỗ nào cũng sáng, nhắm mắt hay mở mắt cũng không thể nào ngủ được. Ông bèn hỏi thầy: "Sư phụ, tại sao kỳ vậy? Trong này không có đèn, ngoài kia cũng không có gì chiếu. Tại sao sáng vậy?" Vị minh sư trả lời: "Ngủ đi! Đừng có hỏi nhiều!" Ông nằm xuống vẫn không ngủ được, lại phàn nàn: “Làm sao con ngủ được? Nhắm mắt hay mở mắt gì cũng thấy sáng quá!" Vị minh sư đáp: "Thôi được, nếu không ngủ được thì chúng ta hãy dậy uống trà." Họ uống trà với nhau cho đến sáng. Sau đó vị minh sư ở trong hang động mới nói với ông: "Về đi, về với sư phụ ngươi. Ngươi đã tìm được đúng thầy rồi, đừng đi đâu thêm nữa." Ông rất lấy làm xấu hổ, và tin lời vị sư huynh thâm niên của sư phụ ông. Khi về tới chỗ của sư phụ ông, ông lén bước vào nhà bếp. Nhưng sư phụ ông đã đợi sẵn ở đó. Ngài không trách cứ một lời nào, chỉ hỏi: "Ăn gì chưa? Lại đây! Ta sẽ nấu cho con ăn." Họ cùng nhau dùng bữa. Sau khi ăn xong, sư phụ ông nói: "Chúng ta phải nấu thêm. Lát nữa, hai giờ sáng sẽ có nhiều người từ xa đến gặp ta. Thế nào họ cũng đói lắm." Yogananda tự hỏi: "Lạ nhỉ! Ở đây sao sư phụ biết chuyện này? Chắc Ngài cũng giỏi thật. Nếu không thì tại sao biết những chuyện này?" Ở đó không có điện thoại, không có người đưa tin, nhưng sư phụ ông vẫn biết một cách tự nhiên. Yogananda có chút nghi hoặc, nhưng ông biết sư phụ ông không giỡn chơi những chuyện như vầy. Ông bèn giúp thầy chuẩn bị thức ăn cho những người kia. Sau đó, hai giờ sáng, quả thật có rất nhiều người đến ăn. Sau khi bếp núc xong, sư phụ ông đi nghỉ ngơi. Sau đó ngài đưa ông đến một nơi ngoài cửa. Khi ông ngồi xuống, sư phụ ông vỗ lên ngực ông một cái. Tức thì ông có được một thể nghiệm tuyệt vời ở bên trong. Trong thể nghiệm này, ông trông thấy mọi vật chung quanh rất là khác lạ, vô cùng trong suốt và rất là sáng. Thân thể ông như tan biến, và cả thế giới đều trở nên trong suốt. Ông quỳ xuống lạy thầy, trong lòng vô cùng biết ơn. Sư phụ ông lắc đầu: "Thật tội nghiệp! Vượt núi băng sông lợi lộc gì cho ngươi chứ?" Yogananda vừa mới đi hành hương từ núi, sông trở về, cho nên ông hiểu sư phụ ông muốn nói gì. Từ đó về sau, ông không bao giờ bỏ thầy mà đi nữa.
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |