Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta phải luôn luôn giữ lời mình hứa. Nếu không giữ lời, chúng ta sẽ gây ra rất nhiều phiền não cho mình. Ðôi khi hứa làm cái này hay làm cái kia thì chúng ta nên làm y như vậy. Nếu không, lòng tin của chúng ta sẽ giảm bớt, lời cầu nguyện của chúng ta sẽ không được đáp ứng và chúng ta sẽ không đạt được gì cả trong công việc. Có những lúc chúng ta muốn lừa gạt Thượng Ðế. Chúng ta hứa sẽ làm gì đó nhưng không bao giờ làm. Nghĩ rằng không có ai nghe hoặc Thượng Ðế không cần, rồi chúng ta bỏ nó qua một bên không thèm giữ lời mình hứa. Tôi đã kể quý vị nghe nhiều lần, thí dụ như chuyện người tỵ nạn ra đến ngoài khơi, hứa với Phật Quán Âm rằng, 'Nếu sang được nước thứ ba, chúng con chắc chắn sẽ ăn chay hai năm.' Nhưng sau đó họ không làm tròn lời hứa, đợi rất lâu không chịu ăn chay hai năm. Ðáng lẽ họ phải ăn chay liên tục hai năm, nhưng về sau họ không làm được hoặc quên lời hứa ấy. Thành thử họ nói rằng, 'Ồ, không sao. Tôi sẽ ăn chay mỗi tuần một lần hoặc mỗi tháng một lần.' Rốt cuộc hai năm kéo dài ra rất lâu. Câu chuyện này cũng tương tự như vậy. Một hôm, một em bé bị sốt nặng. Em bệnh rất trầm trọng, cha mẹ đứng ngồi không yên. Sau khi khám bệnh cho em, bác sĩ nói bệnh em không thể nào chữa được. Do đó cha mẹ em cầu nữ thần tên là Durga (hiện thân đầu tiên của lực lượng nữ thần trong đền thờ Ấn Ðộ, việc chính của vị này là trừng phạt người ác). Ngài là một nữ thần rất nổi tiếng ở Ấn Ðộ và nhiều người đến cầu Ngài giúp đỡ. Có lẽ Ngài là một Minh Sư khai ngộ hồi xưa. Dân Ấn Độ thờ nhiều vị thần, có lẽ những vị này là Minh Sư khai ngộ và đã nổi tiếng tại những nơi khác nhau trong quá khứ. Có thể khi còn sống họ rất linh, cho nên mọi người thờ phượng họ. Thành thử khi nói người Ấn Ðộ thờ nhiều thần, điều đó đúng nhưng cũng không đúng. Thật ra họ thờ những Minh Sư quá khứ. Tương tự như vậy, nữ thần mà người Trung Hoa gọi là 'Matsu' có lẽ là một vị Minh Sư nổi tiếng hồi xưa. Lúc đó người nào cầu nguyện đến Ngài đều được đáp ứng, thành ra ai cũng cầu rồi nó trở thành tập quán mà ngày nay người ta vẫn giữ, bất kể Ngài còn linh nghiệm hay không, bởi vì nó đã trở thành một phong tục cầu nguyện. Phật Quán Âm cũng là một Minh Sư tại thế hồi xưa. Khi Ngài còn sống, bất cứ ai cầu nguyện đều được Ngài đáp lại. Giả sử đệ tử Ngài cứ cầu hoài như vậy và hàng xóm của những người đệ tử này cũng làm y như vậy và đều được đáp ứng. Sau đó, con cháu cầu, rồi mọi người cứ tiếp tục cầu như vậy cho đến ngày nay. Phật Quán Âm qua đời lâu lắm rồi nhưng con người vẫn còn cầu nguyện Ngài bởi vì nó trở thành phong tục. Họ không biết rằng cầu Minh Sư tại thế linh nghiệm hơn. Trong câu chuyện này, một người đàn ông đến đền thờ của nữ thần Durga cầu nguyện. Có lẽ lúc đó, vị này chưa lìa đời được bao lâu, thành thử Ngài hãy còn linh nghiệm. Ông cầu rằng, 'Con trai của con bệnh. Xin Ngài cứu cháu. Nếu cháu khỏi bệnh thì con sẽ mang cháu lại đây thờ Ngài. Con cũng sẽ cúng dường cho Ngài 100 rupee.' Có lẽ lúc đó 100 rupee nhiều lắm, có thể bằng 100 hay 1,000 đô la hiện giờ. Lúc đó tiền giá trị hơn. Thần Durga thật linh ứng; em bé tự nhiên khỏi bệnh, ngay cả bác sĩ cũng không chữa nổi. Rõ ràng nữ thần này đã gia trì và giúp đỡ cho em bé. Cha em nhớ lời hứa là phải cúng dường 100 rupee. Nhưng ông nghĩ lại, 'Trời! Ta tốn không biết bao nhiêu tiền bạc để mua thuốc men cho con. Bây giờ bác sĩ cho rất nhiều toa thuốc, ta còn phải chi xài nữa. Tình trạng tài chính bây giờ hơi khó khăn. Có lẽ ta chỉ cần cúng dường nữ thần 50 rupee là được. Ta biết chắc thần Durga hiểu hoàn cảnh của ta, Ngài sẽ thông cảm.' Ông nghĩ nữ thần sẽ hiểu, nhưng vẫn không chịu làm ngay. Nhiều tuần lễ trôi qua, ông có một ý kiến khác, 'Dù sao đi nữa, chắc chắn thần Durga không thể nào một mình ăn hết 50 rupee tiền thực phẩm. Ðã là thần rồi sao có thể dùng nhiều thức ăn như vậy? Hơn nữa, ta đã đọc kinh sách nói rằng, 'Nếu cúng dường Thượng Ðế với lòng thành thì số lượng cúng dường không quan trọng. Thượng Ðế hoan hỷ nhận dù chỉ một ít đồ cúng dường, miễn sao mình thành tâm là được.' Thượng Ðế đâu đòi hỏi cúng dường về vật chất; có lòng thành cũng đủ. Tất cả kinh điển đều nói như vậy. Nữ thần này chắc chắn cũng biết điều đó. Cho nên ta nghĩ rằng đi chùa là đủ, thành tâm thi hành việc thờ phượng đặc biệt nào đó, rồi cúng dường năm rupee.' Những ý nghĩ này chạy qua trong đầu, nhưng ông vẫn không làm gì cả. Một hôm, ông nghe tiếng chuông chùa vọng lại. Khi có người thờ cúng trong chùa, họ hay đánh chuông. Tiếng chuông nhắc ông cúng dường những gì ông đã hứa đối với vị thần đó. Ông nhanh chân đi ra, hy vọng tìm một món đồ trị giá năm rupee để làm vật cúng dường. Ông gặp một người bạn hỏi thăm ông đang đi đâu đó. Ông kể đầu đuôi câu chuyện cho bạn nghe và nói rằng ông đi mua một món đồ trị giá năm rupee để cúng nữ thần. Người bạn nói, 'Thôi mà, đừng ngu quá vậy! Thần sao ăn được năm rupee cúng dường? Anh ngu quá! Nói cho anh nghe, thờ phượng Ngài thành tâm trong chùa là tốt rồi. Anh chỉ cần mua một quả dừa khoảng một rupee, như vậy là được! Quan trọng là ở tấm lòng thành, không phải ở số lượng, hiểu không?' Nghe thấy có lý và người này rất tằn tiện, cho nên anh đi đến một quán dừa mua một quả giá một rupee. Người bán dừa nói, '50 xu một quả.' 100 xu bằng một rupee. Người kia nói, 'Cái gì? Sao đắt vậy? Bán cho tôi 40 xu được không?' Người bán hàng đáp, 'Nếu ông muốn rẻ như vậy thì phải đến chợ bán sỉ.' Ông đi bộ rất xa đến một chợ bán sỉ. Dừa nơi đây đúng là 40 xu một quả. Vậy mà ông vẫn còn mặc cả với người bán trong chợ, 'Tôi đi bộ đường xa đến đây. Nếu bà vẫn bán 40 xu một quả dừa thì đâu có rẻ hơn gì mấy! Bà phải cho tôi giá 20 xu một quả.' Người bán cười nói, 'Nếu ông thật sự muốn giá 20 xu một quả thì phải đi đến chỗ trồng dừa. Chỉ có chỗ đó rẻ thôi.' Nghe vậy người đàn ông quyết định đi mua ở vườn dừa. Một lần nữa ông đi thật xa mới đến chỗ trồng. Người nông phu trồng dừa nói, 'Ðược, tôi sẽ bán cho anh một quả 20 xu.' Ông này lại mặc cả một lần nữa, 'Tôi đi bộ từ xa đến đây. Ông phải bán cho tôi 10 xu một quả thay vì 20 xu. 20 xu không rẻ hơn bao nhiêu. Sao tôi phải mất công đến đây?' Người nông phu trả lời, 'Nếu anh muốn 10 xu thì phải tự leo lên cây hái lấy.' Bản tánh hà tiện và muốn đỡ tốn tiền nên ông quả thật leo lên cây. Ông leo cao tuốt lên trên đó, nhưng vì không có kinh nghiệm nên trượt chân suýt nữa rơi xuống đất. Ông vừa bám vào cây vừa kêu cứu. Lúc đó, thần Durga nói qua người nông dân trồng dừa kia, đòi phải trả 100 rupee mới cứu. Vì muốn cứu mạng, ông đành phải đồng ý trả 100 rupee. Sau khi được cứu và leo xuống cây, ông đưa người nông phu về nhà trả cho anh 100 rupee. Không thể mặc cả được nữa. Lúc đó ông hiểu. Ngày hôm sau, ông đến chùa khóc lóc, nhận thấy rằng tất cả chuyện này xảy ra chỉ vì ông đã không giữ lời hứa cúng dường nữ thần 100 rupee. --Formosa, tháng 1 năm 1995 (nguyên văn tiếng Hoa) Sư Phụ Kể Chuyện, Bản tin 132 Nếu không giữ lời, chúng ta sẽ gây ra rất nhiều phiền não cho mình. Ðôi khi hứa làm cái này hay làm cái kia thì chúng ta nên làm y như vậy. Nếu không, lòng tin của chúng ta sẽ giảm bớt, lời cầu nguyện của chúng ta sẽ không được đáp ứng và chúng ta sẽ không đạt được gì cả trong công việc.
0 Comments
Leave a Reply. |
Archives
January 2023
Categories |